Từ khi biết có một vị thiếu gia hắc bang lúc nào cũng nhớ thương gia đình đi theo sau mình,Hàn Cảnh Thần đã có thể yên lặng mà chấp thuận việc thi thoảng trong cái ngôn tình này xuất hiện vài người có tính cách quái dị rồi.
Thật ra,cái mà hắn muốn nói ở đây là việc mà hắn đến trường để học tập chứ không phải là vú em "đả tương du",nên là nhà họ Lâm cũng sẽ "đả tương du" sao?
Đây là một câu nói phổ biến ở Trung Quốc,nghĩa của nó là đi mua xì dầu,theo mình tìm hiểu thì nó bắt nguồn từ vụ việc các người mẫu nữ nổi tiếng chụp nude,một lần,một MC phỏng vẫn một người đàn ông là: "Anh nghĩ sao về vụ việc này?" thì ông ta tỏ vẻ không quan tâm và nói: "Xin lỗi,tôi đang đi mua nước tường." Ý chỉ không quan tâm,chỉ là xem náo nhiệt,cưỡi ngựa xem hoa mà thôi
Suy xét cho cùng,thì người anh em Đinh Triết Lỗi với Lâm gia nước sông không phạm nước giếng,duy trì một mối quan hệ vô cùng lãnh đạm theo kiểu:Anh không điều tra tôi tôi không điều tra anh,anh điều tra tôi tôi vẫn không điều tra anh." thái độ vô cùng xa cách.Nhưng như vậy là không được,cùng ở chung dưới một mái hiên,ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy,cái này không tính là bạn cùng lớp nhưng vẫn là bạn học,đã thế lại còn là bạn chung kí túc xá.Có đạo lý nước xa không cứu được lửa gần ,họ hàng xa không bằng láng giềng gần,tốt nhất là nên xây dựng mối quan hệ hòa hảo với tất cả mọi người.
Câu trên bắt nguồn từ câu thành ngữ
"Nướcc xa không cứu lửa gần
Viễn thủy cứu bất đắc cận hỏa
远水救不得近火
遠水捄不得近火"
Giải thích: Sự giúp đỡ chậm chạp không thể giải quyết tình trạng nguy cấp trước mắt.
Suy nghĩ hai ngày,Hàn Cảnh Thần quyết định phải kết bạn với người anh em khoa âm nhạc này,biết thế nào được,mai sau mình mà có mệnh hệ gì,thì cũng có bạn bè ra tay cứu giúp,lại nghĩ đến thằng bé Lâm Nhị thiếu còn đang trong thời kì oa oa đòi ăn,trong lòng đột nhiên run rẩy,phải kết thêm bạn mới.Hàn Cảnh Thần lao tâm khổ tứ mà xem xét làm thế nào để gây ấn tượng với bạn mới,cuối cùng quyết định sẽ quan sát thêm ngày nữa.
Quan sát kĩ lưỡng,Hàn Cảnh Thần phát hiện ra những thói quen nhỏ bé của Đinh Triết Lỗi,ví dụ như người anh em này không quá chín giờ sẽ đi khỏi,hỏi mấy người bạn học của hắn ta thì có thể rút ra một điều đây chính là một vị Tam Lang vô cùng chăm chỉ,suốt ngày ở trong phòng đàn,không ra ngoài giao du bằng hữu,không có người yêu,lại càng không ve vãn nam sinh.Hàn Cảnh Thần yên lặng cảm thán,trong môi trường thế này,vẫn có người quân tử như thế,đã ít nên càng quý,ai cũng như thế thì có phải tốt hơn không?
Sau đó,Hàn Cảnh Thần tiếp tục quan sát người anh em này hằng ngày,ngoài chuyện ở nhà thì là trong phòng nhạc.Ở kí túc mà cũng tập vi ô lông,điều này khiến Hàn Cảnh Thần hơi ngượng.
Làm thế nào để tiếp cận bây giờ?
Một tối,hắn cố ý đi qua gian đàn của lớp học của Đinh Triết Lỗi,lặng lẽ chờ hắn về kí túc xa cùng,đương nhiên không phải lộ mặt gì cho cam,mà là khe khẽ đi theo phía sau,chắc chắn sẽ không bị phát hiện,mà nếu có bị phát hiện cũng sẽ làm như là vô tình đi qua,không vẫn đề gì cả.
Sau đó,Hàn Cảnh Thần thấy cậu ta đi vào một siêu thị gần đấy,mua một cái bánh mì,một chai nước,về đến KTX,cậu ta đã lại đi vào phòng đóng cửa rồi.Hàn Cảnh Thần có thể tưởng tượng,bộ dạng gặm bánh mì buồn tủi ăn đáng thương tới nhường nào.Kết quả chứng minh,không phải Hàn Cảnh Thần nghĩ nhiều,mà là đúng như thế thật,sáng hôm sau,phát hiện trong thùng rác có vỏ bánh mì và chai nước.
Trong một khắc kia,Hàn Cảnh Thần nghĩ đến bản thân, là một chân chạy vặt,mỗi lần lấy cặp lồng cơm,cảnh tượng ngày đó quả là không tốt đẹp,nhưng mà tiền cũng chỉ có thế,có cái ăn là tốt lắm rồi,ngẫu nhiên vài lần sẽ có nhiều thịt hơn,nhưng hắn cũng không muốn ăn.
Cho nên có thể kết luận,Đinh Triết Lỗi quả là con người tiết kiệm.Hàn Cảnh Thần liền nghĩ ra một cách.
Khi mà sắp đến lễ kỉ niệm,người người nhà nhà đều đổ xô đi luyện tập cho tiết mục của mình,với mong muốn sao cho hôm đấy mình phải thật tỏa sáng,Hàn Cảnh Thần lại đem Lâm Nhị thiếu nhốt trong nhà,tiện tay ném cho hắn vài cuốn tạp chí,còn mình thì băng băng chạy đến siêu thị trong trường mà mua đồ.
Rút ra cả một dan sách những đồ cần mua,lấy xe đẩy,mấy cái bát đũa nồi niêu xong chảo thì không cần mua nữa,ngày đó "của hồi môn" của Lâm gia đã lấp đầy bếp rồi,chẳng qua là vẫn chưa dùng mà thôi,nhìn tờ giấy ghi nguyên liệu làm bếp trên tay,hôm nay hắn muốn làm một mâm lớn.
Thực ra là một diễn viên quèn như thế,không thể sớm tối dự sự kiện này nọ,nên đương nhiên tay nghề làm bếp phải tương đối tốt,các cụ có câu "con đường ngắn nhất đến trái tim đàn ông là dạ dày" , "tay nghề tốt thì mới chiếm được trái tim của người đàn ông tốt".Mặc dù tay nghề của hắn không đến mức chiếm được cái gì gì đó nhưng cũng đủ dùng rồi..Ngại quá!!
Tới thế giới này một thời gian rồi,Hàn Cảnh Thần vẫn chưa động vào bếp núc,Hàn gia có đầu bếp riêng,ở trường có canteen đầy đủ,không hề nghĩ rằng đã đến lúc trình diễn tay nghề,cảm thấy vô cùng mong chờ.
Xách bao lớn nhỏ về KTX,Lâm Nhị thiếu vẫn giữ y nguyên cái dáng ngồi như lúc hắn đi,nghi hoặc mà nhìn hắn,tiếp tục chơi điện tử,là anh trai tặng cho.
Tên trò chơi là Qúa trình dưỡng thành mĩ thiếu nam,Hàn Cảnh Thần nhìn thấy cái tên,lập tức trầm mặc.
Lâm Nhị thiếu ơi,anh trai cậu mua cho cậu cái quái gì vậy,đáng lí nó phải là Qúa trình dưỡng thành mĩ thiếu nữ chớ!Mà lại càng không phải là mấy cái chuyện gặp gỡ mĩ thiếu nam hâm hâm dở dở đâu sao??Đây nhất định lại là ảo giác là ảo giác rồi,đây là ngôn tình kia mà.
(Phải không ngài cốt truyện???)
Vào bếp,việc đầu tiên Hàn Cảnh Thần làm là tráng mấy đồ dùng làm bếp bằng nước nóng xong mới yên tâm mà sử dụng,Hàn Cảnh Thần nghĩ Lâm Nhị thiếu hẳn sẽ không bày tỏ sự giúp đỡ,nên cũng chẳng gọi vào,hắn chỉ nói là hôm nay không cần phải tới nhà ăn nữa,hắn sẽ tự mình xuất thủ.Lâm Nhị thiếu nghe vậy,chẳng thèm đoái oài,vẫn cắm cúi chơi,nhưng Hàn Cảnh Thần biết hắn đã đồng ý rồi.
Lần đầu tiên sử dụng dụng cụ mới,tiêu tốn không ít thời gian,thế nhưng sau một lần thì thuận tay hơn nhiều,để ở đâu đã biết thuận tay mà lần sau còn tìm mà dùng,sẽ không như lần đầu mà luốn cuống tay chân.Thế mà,cái vị Lâm Nhị thiếu mà hắn cho rằng chẳng trò trống gì kia,lại lẽo đẽo tiến vào xin giúp,thế mà quay đi quay lại,lại chẳng thấy lọ muối vừa để đây đâu nữa,mười phút sau bị Hàn Cảnh Thần đá ra ngoài.
Muốn nhịn hay sao hả!
Hàn Cảnh Thần cảm thấy quyết định đá Lâm Nhị thiếu ra khỏi bếp là vô cùng sáng suốt,hắn vừa bị đá đi,lọ muối lại xuất hiện,Lâm Nhị thiếu đây mắc nợ gì với tương cà muối mắm hay sao ấy,cậu đến thì bọn nó trốn kĩ,cậu đi rồi bọn nó mới ló mặt ra.
Lâm Nhị thiếu bị ghét bỏ được Hàn Cảnh Thần giao cho một nhiệm vụ mới,đó là gọi Đinh Triết Lỗi về ăn cơm.Hắn biết mình không thể nào làm được mấy việc này.Đinh Triết Lỗi kia ngạo mạn là thế,đương nhiên không thích người khác ép buộc,càng không muốn biết người khác nghĩ gì,đúng kiểu mấy thằng bé cứng đầu cứng cổ.
Lúc nhận điện thoại,Đinh Triết Lỗi còn sửng sốt hai giây: "....Nhị thiếu?"
Lâm Nhị thiếu một tay chơi điện tử,miệng nói:
"Về kí túc xá ăn cơm."
Đinh Triết Lỗi hạ đàn violin xuống,sửng sốt ba giây: "Hả?Gì cơ?"
Lâm Nhị thiếu không kiên nhẫn mà giải thích: "Làm nhiều lắm."
Đinh Triết Lỗi: "..."
Tút...tút...tút
Dứt khoát cúp điện thoại.
Lâm Nhị thiếu ném máy sang một bên,tiếp tục chăm chú chơi,nhưng mà khổ nỗi,cứ mỗi lần hắn hô hấp,hương thơm lại cứ thế xộc vào,mặt hắn mếu máo,đói chết rồi!
Bảy giờ tối,đúng giờ ăn cơm
Đinh Triết Lỗi phút sau mới về tới,nhìn thấy Hàn Cảnh Thần xuống bếp,còn Lâm Nhị thiếu thì cầm đôi đũa chăm chăm vào bàn cơm,hắn có một xúc động mình đi nhầm KTX rồi,thật phản khoa học!!!Nhìn Nhị thiếu mà xem,không cần bát,cứ thế mà lăm le đôi đũa,điều này thật sự không phù hợp với khí chất chút nào,Nghiêm túc Nhị thiếu đâu?Hung tàn Nhị thiếu đâu?
Bưng đồ ăn ra,nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Đinh Triết Lỗi,Hàn Cảnh Thần nói:"Nhị thiếu dù có giỏi mấy cũng muốn ăn cơm,nên tôi nấu."
Đinh Triết Lỗi sờ sờ mặt mình,cảm giác bị đi guốc trong bụng rất là ngại ngùng,nhưng nhìn trên bàn đĩa to đĩa nhỏ,hắn cũng kệ mà đi qua luôn.Hàn Cảnh Thần nghĩ quả nhiên hữu hiệu,người anh em này chắc vốn đã lâu chưa được ăn một bữa tử tế.
Đồ ăn đầy ắp trên bàn,ba người bắt đầu ăn,Đinh Triết Lỗi vốn chẳng thèm nhìn thẳng Hàn Cảnh Thần một lần,bỗng nhiên thái độ xoay chuyển độ.
Mở miệng ra câu đầu tiên câu cuối cùng đều là: "Ngon quá,ngon quá,ngon quá đi!!!!"
Nháy mắt.
Hàn Cảnh Thần: "..."
Thái độ lạnh lùng xa cách đâu?Thái độ rụt rè e sợ đâu?Thái độ khinh thường đâu?Thái độ lãnh đạm đâu?Người anh em ơi,đã bao lâu rồi cậu chưa ăn đồ khói lửa nhân gian?Thần tiên ngài có lẽ đang vô cùng bức bách khó chịu đi?Đã lâu rồi chưa ăn uống đồ trần mà.
Sau khi chứng kiến người anh em ngạo kiều của mình từ từ tiếp khí trời đất,Hàn Cảnh Thần tỏ vẻ không hề khó khăn gì hết,mấy cái suy nghĩ cả quá trình gian nan vất vả đi tong hết,chỉ cần một bữa cơm,thu phục được cả tâm hồn cùng dạ dày..Không chân thực..
Nhưng nói đi cùng phải nói lại,KTX lúc này ngập tràn hơi ấm con người.
Sau khi bữa cơm chiều ấm áp này,cứ chiều chiều Hàn Cảnh Thần lại nhận được tin nhắn tối nay có nấu cơm không,đối phương không biết là hắn tiền túi có hạn a.Hàn Cảnh Thần vô cùng hối hận,tự mình giết mình rồi.
Cuộc sống đại học cứ thế quá đi trong yên ấm tốt đẹp,chẳng lâu nữa là đến kỉ niệm năm ngày thành lập đại học Hoàng Phủ.
Sự kiện được chuẩn bị vô cùng chu đáo,nghe nói Khoa Thiên Văn còn cố ý xem dự báo thời tiết trong vòng hai ngày,nghe nói thời tiết rất ủng hộ,nhưng để chắc chắn,ban tổ chức vẫn quyết định dựng sân khấu ở sân bóng rổ với sức chứa tám nghìn ngừơ.Bởi vì từ ngôi trường này,rất nhiều nhân vật có máu mặt đều tốt nghiệp từ đây,cho nên danh sách khách mời còn chưa được công bố.
Cho dù danh sách không được công bố,nhưng những ngày này,hơn % học sinh đều suy nghĩ ngày đêm làm thế nào để mình trông nổi bật nhất,kể cả chị nữ chính chuẩn bị có một màn kinh thiên động địa với anh nam chính.
Trong lòng tôi luôn luôn cầu nguyện cho chị,cầu nguyện cho chị gặp được bạch mã hoàng tử của cuộc đời mình.
Trên cơ bản là hôm diễn ra sự kiện,các hoạt động nhỏ đều được duy trì từ buổi chiều cho đến bảy giờ tối mới bắt đầu các sự kiện hoạt động chính thức với quy mô lớn.
Hàn Cảnh Thần không đăng ký biểu diễn cho nên không có tiết mục biểu diễn,nhưng lại được sắp xếp phục vụ cho một phần hoạt động của Khoa họ,chỉ có mỗi cái nhà ma,mọi người đều nghĩ là không được đắt khách lắm,không ngờ là,có rất nhiều nam sinh,dẫn bạn gái của mình cứ ra ra vào vào,ra ra vào vào..
Lớp Lâm Nhị thiếu có nhiều hoạt động đặc biệt,cậu ta hình như được an bài phần chơi đàn piano,cho nên huấn luyện viên giục hắn nên tranh thủ thời gian buổi sáng mà tập luyện,thầy giáo chuyển lời Lâm Đại thiếu là rất mong tối nay có thể thấy được một màn trình diễn hoàn hỏa của em trai bảo bối,hắn mỏi mắt chờ mong.Còn đại thiên tài âm nhạc Đinh Triết Lỗi,đương nhiên là không thể vắng mặt được,cả ngày hôm nay chưa gửi tin nhắn cho Hàn Cảnh Thần,thật mừng muốn rớt nước mắt.
Lê lết mỏi mệt sang canteen,một mình nhanh gọn nhẹ xử lý bữa tối,sau đó là chạy đến sân bóng rổ,bởi vì thầy giáo có dặn rồi,trừ bỏ những bạn có tiết mục,tất cả sinh viên còn lại phải tập trung đúng giờ.
Bên trong sân bóng điều hòa mát lạnh,Hàn Cảnh Thần một bụng cơm no,lại ngồi ngay đầu gió,quá thoải mái,hắn còn định đánh một giấc say.Nhưng tiếc thay,xung quanh đều ồn ào náo nhiệt,khôn thể ngủ nổi.Nào là tiếng thử mic của MC,tiếng tập tổng duyệt,mọi thư âm thanh cứ như ma âm,truyền vào lỗ tai đinh nhức đến phát bực.
Sau đó,hội trường hoàn toàn yên tĩnh...
Những nhân vật vân vũ đến rồi?
Tiếp đó là tiếng vỗ tay long trời lở đất của đám nữ sinh,Hàn Cảnh Thần ngồi ở góc cho nên chỉ có thể thông qua màn hình lớn mà nhìn xem có việc gì đang xảy ra.Qủa nhiên đúng là nam chính đã xuất hiện rồi,khí thế của y quá áp đảo,cảm giác có thể xuyên qua màn ảnh lớn.Hàn Cảnh Thần tỏ vẻ sẵn sàng cho hắn like!
Ngoại trừ nam chính,còn xuất hiện thêm Lâm Đại thiếu,chính điều này khiến cho nữ sinh hò hét đầy trời.Đúng lúc này,trên sân khấu,hai mươi vũ công váy áo xúng xính ra mở màn.
Lâm Nhị thiếu sáng nay cố ý nhắc nhở Hàn Cảnh Thần là hôm nay hắn được lên biểu diễn,tiết mục của cậu là tiết mục độc tấu piano,ngay sau tiết mục mở màn,Hàn Cảnh Thần bỗng chốc hăng máu gà,không thể không cổ vũ,dù gì cũng là vú em của cậu ta.aPhải biết là đến sáng nay,Hàn Cảnh Thần mới biết Lâm Nhị thiếu tham gia biểu diễn.
Nhị thiếu của tôi ơi,đáng ra cậu phải biết giữ mồm giữ miệng,nhưng mà chia sẻ với vú em một chút cuộc sống mới mẻ này cũng tốt thôi...
Không khí vô cùng yomost,mỗi một tiết mục mỗi một cao trào,nhưng được nửa buổi,Hàn Cảnh Thần bỗng thấy khó chịu,hắn bị đau bụng,hình như căn bệnh tiêu chảy của nguyên chủ thân xác này vẫn còn.
Buổi tối,người chen ra chen vào đông đúc như kiến vỡ tổ,Hàn Cảnh Thần ôm bụng,chạy vội đến tìm Nhà vệ sinh gần đó,ngay trên lầu,chỗ mấy lớp học,vô cùng thuận lợi mà "trút bầu tâm sự",rất thoải mái,nhưng mùi cũng thật ghê...
Xả nước,xả nước..
Nói đoạn Hàn Cảnh Thần chuẩn bị bước ra,bỗng nhiên tấm vách ngăn bị gõ nhẹ,rồi sau đó là một chuỗi âm thanh quen thuộc: "Bạn học,có giấy vệ sinh không?"
Hàn Cảnh Thần vô cùng khiếp sợ,nỗi tâm đã sớm xoắn xuýt lại một vòng,thanh âm đặc biệt này chính là của Hoàng Phủ Quân Ngạn,nhưng mà âm thanh trầm ấm lại dịu ngọt êm ái tại sao lại xuất hiện trong nhà vệ sinh?Tình huống này...không ổn tí nào.
Hàn Cảnh Thần còn đang hoang mang chưa kịp phản ứng,đã nghe giọng nói "ấm áp dịu ngọt êm ái" kia vang lên lần nữa: "Bạn học,có giấy vệ sinh không?
Vẻ mặt Hàn Cảnh Thần dại ra: "...Có"
Ôi má ơi,tổng tài cũng cần...gì gì đó sao? Anh đây là đang tiếp thu khí tức của nhân gian phải không???
Edit nói ra nỗi lòng: "Cuối cùng...cuối cùng,cuối cùng cũng gặp nhau,trời đất quỷ thần ơi,tiếp đất kinh dị thôi rồi=))))"
.