"Mộc huynh đệ đắc tội Dịch Thừa, sau này e khó sống ở học viện." Lôi bàn tử lo lắng, vốn đang ăn như rồng cuốn hiện tại có vẻ khẩu vị kém hẳn, thỉ thoảng mới nhón một miếng điểm tâm.
"Hắn muốn đối phó với ta, ngươi lo cái gì?" Diệp Phong vẫn bình thản ăn cơm.
"Ta đã đảm bảo sẽ che chở cho huynh đệ, còn ăn cơm huynh đệ mời, sao lại để huynh đệ một mình chịu nguy hiểm. Chốc nữa nếu có gì thì huynh đệ chạy trước… ta chặn chúng lại." Lôi bàn tử tựa hồ hạ quyết tâm, khiến Diệp Phong nhìn thêm một lần.
"Ngươi muốn che chở cho ta?"
"Lôi bàn tử ta tuy thực lực hơi kém nhưng nói là giữ lời." Ưỡn lồng ngực nung núc thịt lên, gã mập lập tức xìu hẳn đi: "Mộc huynh đệ, sau này có thể chịu nhún một chút chăng? Cứ thế này mãi thì e rằng suốt sáu năm chúng ta sẽ phải dưỡng thương liên tục."
"Ha ha." Diệp Phong mỉm cười nhìn y, thản nhiên hỏi: "Hôm nay ngươi cố ý tiếp cận ta, mục đích là kết giao quan hệ kiếm chút tiền đúng không? Nghe tên huênh hoang ban nãy nói thì hình như nhà ngươi thiếu nhà hắn một món tiền, ngươi định lợi dụng ta trả nợ, đúng không?"
Từ những lời Dịch Thừa và Lôi bàn tử nói với nhau, cùng hành vi y cố ý tiếp cận, Diệp Phong đoán được bảy, tám phần.
"À…" Lôi bàn tử không ngờ cậu ấm gần như "thần kinh" này lại nhìn rõ ý đồ của mình như thế, bất giác ngẩn người.
"Ta giống một kẻ nhiều tiền đến nỗi không biết tiêu vào đâu hả?" Diệp Phong hơi ấm ức, trắc nghiệm chỉ đạt tứ giai không phải ý muốn của gã, chẳng qua kim hệ khí hải của gã hiện tại chỉ đạt mức ấy, cho gã thêm một tháng thì đâu đến nỗi bêu xấu như vậy.
Hơn nữa gã vào học viện mà không tốn tiền, mà theo danh sách thôi tiến sinh lén ẩn vào trong số tân sinh, còn thuê ba gian túc xá cùng vì bảo mật tu luyện, không thể coi là xa xỉ.
Nhưng trên đời có biết bao là hiểu lầm, theo người ngoài, tốn 120 tinh tệ để một tứ giai bình dân đến Võ Dung học viện học tập thật sự là mối làm ăn thất bại, hơn nữa là người bình thường có ai thuê một lúc ba gian túc xá? Không khoe giàu thì ai lại ngu xuẩn đến thế? Sau khi trắc nghiệm gã không buồn mà còn hớn hở, theo một số người thì như thế càng chứng tỏ gã là cậu ấm.
Lôi bàn tử không chính diện hồi đáp mà sắc mặt tối đi, khẽ lẩm bẩm: "Bình dân như ta không có lý tưởng trở thành võ giả, nhưng năm ta mười hai tuổi, mẫu thân đột nhiên mắc bệnh, theo dược sư chuẩn đoán thì phải dùng thảo dược đắt tiền mới chữa được. Loại thảo dược đó giá trị rất cao, lại phải trả bằng tinh tệ, nên bất đắc dĩ phụ thân ta phải đi cầu xin phụ thân Dịch Thừa."
Diệp Phong lặng lẽ nhìn đối phương, lắng nghe thật kỹ.
"Phụ thân hắn là võ sĩ duy nhất trong trấn, hơn nữa đã làm dung binh mười mấy năm, còn giữ được một ít tinh tệ. Một võ giả đời nào chịu giúp bọn ta, sau cùng do bất đắc dĩ, phụ thân đem ta ra đặt. Sau khi trắc nghiệm, phụ thân Dịch Thừa nhận định ta có tiềm chất trở thành võ sĩ nên ý cho phụ thân ta vay mười tinh tệ mua thuốc."
"Hơn nữa ông ta còn thêm điều kiện, lấy đi toàn bộ kim tệ trong nhà ta, hơn nữa mỗi năm trừ phí dụng sinh hoạt thì kim tệ nhà ta kiếm được phải thuộc về Dịch gia. Trong vòng hai mươi năm, ta phải trả cho họ 30 tinh tệ, bằng không sẽ phải làm nô lệ không công cả đời." Nguồn:
"Nên từ năm 12 tuổi ta đã nỗ lực tu luyện, sau cùng trước năm 18 tuổi cũng đạt đến tiêu chuẩn nhập học của Võ Dung học viện. Cộng thời gian sáu năm ở học viện và năm năm làm nghĩa vụ dung binh, thực ra ta chỉ còn ba năm để kiếm tiền. Nhưng với một võ sĩ, trừ phi vận khí cực tốt, không thì làm cách nào kiếm được 10 tinh tệ mỗi năm? Phụ thân Dịch Thừa làm dung binh mười mấy năm cũng chỉ tích được hơn 20 tinh tệ mà thôi."
"Ta không muốn làm nô lệ cho nhà hắn nên muốn tìm mọi cách có được 30 tinh tệ… Ngươi chắc là thiếu gia của một võ giả gia tộc có tiền, 30 tinh tệ với ngươi không là gì. Tốt nghiệp xong còn phải hoàn thành dung binh hợp ước, ta sẽ làm người hầu không công cho ngươi mười năm, hai mươi năm, ta sẽ nỗ lực đề cao thực lực, tuyệt không để ngươi thất vọng. Chỉ cần cho ta 30 tinh tệ, thế nào?" Lôi bàn tử đột nhiên kích động lên, Diệp Phong đã nhận rõ ý đồ thì cứ nói thẳng.
"Nhưng ta không cần người hầu." Diệp Phong khẽ lắc đầu.
Lôi bàn tử mỉm cười tự trào, ủ uê cúi đầu, mắt đầy thất vọng.
"Bất quá... trong lúc ở học viên, ta cần một trợ thủ, ngươi làm việc cho ta, ta lấy tiền ra thuê ngươi, dùng tinh tệ để trả, được chứ?" Những lời bình thường của Diệp Phong phảng phất tiếng chuông buổi lê minh vừa tới, gióng lên vạn đạo dương quang, chiếu sáng đáy lòng như tro tàn của Lôi bàn tử khiến y hoan hỉ muốn phát cuồng. y hiểu Diệp Phong đang tìm cách giúp mình, bằng không cần gì dùng tinh tệ trả tiền thuê một ngũ giai bình dân như y?
Trong các cậu ấm cũng có người tốt. Lôi bàn tử cảm khái vô vàn, cho rằng Mộc Phong nhất định là cậu ấm có lòng tốt, không chỉ ra tay rộng rãi mà cả tôn trọng y. Trợ thủ và thủ hạ đều làm công việc như nhau nhưng địa vị và thân phận khác xa.
"Đợi chốc nữa, trừ phi Dịch Thừa đánh chết ta, bằng không ta quyết không để chúng chạm vào một sợi lông của ngươi." Lôi bàn tử lắc tấm thân béo phì thề, Diệp Phong chỉ liếc nhìn.
oOo
Cả hai ra khỏi nhà ăn, vốn cho rằng bọn Dịch Thừa sẽ đến gây sự nhưng đối phương chỉ đứng xa cười lạnh nhìn Diệp Phong, không hề động tĩnh gì.
"Xem ra chúng không chỉ muốn giáo huấn chúng ta một phen đâu." Diệp Phong hạ giọng.
"Vì sao?" Lôi bàn tử nghi hoặc.
"Nếu muốn giáo huấn chúng ta, chúng có thể động thủ ở ngoài sảnh ăn để hiển lộ uy phong. Nhưng hiện tại chúng chỉ bám theo, chắc có ý đồ bí mật không tiện cho người ta biết…" Diệp Phong nhướng mắt, trong lòng đã hiểu đại khái.
Gã giải thích, Lôi bàn tử liền hiểu ngay, nhìn gã với vẻ kỳ quái thầm nhủ: Mộc Phong xem ra có vẻ tinh minh, vì sao còn phản ứng ngu xuẩn ở trong nhà ăn?
Gã rất hợp tác dẫn bốn người vào trong một vạt rừng có cây cối che chắn. Dịch Thừa nháy mắt, hai đàn em lập tức chặn trước mặt gã, bốn người chia thành hai cánh kẹp gã và Lôi bàn tử vào giữa.
"Chó khôn không chặn đường người khác." Diệp Phong dừng bước, nhạt nhẽo nói. Lôi bàn tử lặng lẽ chặn trước mặt gã, sẵn sàng bảo vệ.
"Đừng tưởng gia tộc có mấy đồng là huênh hoang ở Võ Dung học viện được. Hiện tại cho ngươi hai con đường, một là bị bọn ta đánh nhừ tử, hai là quỳ xuống nhận lỗi, giao hết tiền trên mình ra, ta sẽ tha cho tội vô lễ lúc này." Dịch Thừa bật cười vô sỉ.
Võ Dung học viện không cấm đả đấu nhưng cấm cướp bóc, Dịch Thừa cũng học theo tấm gương Lôi bàn tử, tên trọc phú kia có tiền như thế, sao lại không kiếm lấy một món? Tuy đánh người khác thật khoái cảm nhưng không thực tế như kim tệ.
"Tiền… ta có không ít." Diệp Phong thuận tay móc ra một tinh tệ, nghịch ngợm trên tay khiến Dịch Thừa thèm thuồng. Lôi bàn tử thiếu điều ngất xỉu, Mộc Phong định gây loạn thêm hả!
Đó là tinh tệ, chỉ võ giả thực lực đạt đến võ sư mới có thể dựa vào thực lực đoạt được chiến lợi phẩm trân quý đổi lấy. Võ sĩ tầm thường trừ phi vận khí cực tốt, muốn kiếm tinh tệ khó lắm.
Nghe khẩu khí gã thì tinh tệ gã không chỉ có một đồng. Tên trọc phú ngu xuẩn này lẽ nào không tiến tiền tài không được để lộ? Khinh thường gã xong, mắt Dịch Thừa càng tỏ rõ vẻ tham lam.
"Giao hết tinh tệ trên người ra, ta không cần ngươi dập đầu." Dịch Thừa cho rằng như thế là nhượng bộ cực độ rồi.
"Muốn lấy hả? Dựa vào bản lĩnh đi." Diệp Phong giơ tay phải nắm tinh tệ, khóe mắt hiện rõ ý trào lộng.
"Rượu mời không uống, uống rượu phạt. Xông lên cho ta." Bốn tên hung hãn lao tới.
Lôi bàn tử thắt lòng, định liều mạng ngăn lại thì một luồng sức mạnh không thể ngăn lại kéo y sang bên, một bóng người lướt qua.
"Chát, chát, chát, chát."
Cơ hồ bốn tiếng vang lên cùng lúc, Lôi bàn tử thậm chí chưa kịp định thần thì bọn Dịch Thừa đã gục xuống, rên lên thống khổ. Thân ảnh quen thuộc của Diệp Phong đứng thản nhiên giữa trường địa.
"Mộc huynh đệ... không, không phải bình dân tứ giai hả?" Lôi bàn tử thập phần chấn kinh. Có thể nhanh chóng thu thập bốn học viên lớp tiến bộ, không có thực lực trung giai võ đồ e khó thực hiện được.
"Đó là thực lực của khí hải của ta."
"Có gì khác nhau sao?"
"Kỳ thật ta luyện thể." Diệp Phong cười quỷ dị, câu nói này khiến bốn người đang rên rỉ tỉnh ngộ, chả trách gã dám huênh hoang gây hấn như vậy, hóa ra là có ỷ trượng. Cậu ấm luyện thể này e rằng đạt tới võ đồ trung giai, thực lực ngang với các học trưởng trung cấp.
Bất quá, luyện thể đến trình độ của gã là cực hạn rồi. Ở đại lục chưa có ai luyện thể đột phá được võ sĩ.
"Mộc Phong, món nợ này ta sẽ nhớ. Đợi khi ta thăng lên lớp cao cấp, nhất định sẽ bắt ngươi trả gấp mười." Dịch Thừa oán độc gầm khẽ.
Diệp Phong đến cạnh hắn, hừ lạnh khinh miệt: "Lẽ nào không ai dạy ngươi, khi thực lực không bằng địch nhân thì những lời uy hiếp thế này thiếu sức thuyết phục lắm sao?"
Chát, một cước có vẻ tùy ý nhưng khiến thân thể Dịch Thừa văng lên, va vào một thân cây, bắn ngược lại dưới đất. Miệng lại phun ra một ngụm máu.
"Nghênh ngang phải trông vào thực lực của mình." Trước ánh mắt kinh ngạc của Lôi bàn tử, gã ung dung đi khỏi vạt rừng.