"Ầm!" Tiếng động như cự chùy giáng vào đống thịt khiến tất thảy có mặt đều ớn lạnh. Không ai dám coi thường cảm giác sức mạnh này.
Đối thủ của Diệp Phong như bị hất văng đi, người ở trên không trung đã phun máu tanh, ở tiểu phúc hiện rõ dấu quyền lõm vào khiến tất cả kinh hãi.
Phịch! Tấm thân to lớn giáng mạnh xuống, co rút hai lần rồi bất động. Tuy không bị thương ở nơi yếu hại nhưng không mất mười bữa nửa tháng e rằng không bước nổi xuống giường.
"Nhanh thôi, sẽ đến lượt ngươi." Nhìn An Phan, mắt gã thoáng qua sát ý, đoạn kéo Lôi bàn tử ung dung bước đi.
Ánh mắt kinh ngạc, chấn động như nước triều đổ theo bóng gã. Vừa vào học viện, một chiêu đã giải quyết học viên cao cấp? Thực lực này nếu bảo chỉ là phổ thông luyện thể giả thì không ai tin, dù thật sự gã luyện thể thì mới mười sáu tuổi mà đạt tới trình độ đó cũng tuyệt đối xứng danh thiên tư tung hoành!
Mộc Phong... khá lắm! Thực lực không tệ. Trong đám đông, có mấy ánh mắt nhìn theo thiếu niên đang đi khởi với vẻ thú vị.
Tiểu Lạc vừa đấu xong một trận, nhìn theo Diệp Phong, ánh mắt tỏ vẻ hưng phấn.
Ánh mắt An Phan vốn bình tĩnh cười cợt giờ biến thành âm trầm. Không ngờ tân sinh vốn bị gã cho là loại tôm tép lại mạnh đến thế, lần này hắn thật sự tính sai.
"Chà… Lão đại!" Lôi bàn tử hớn hở, vừa đi vừa hưng phấn nói: "Lão đại quá lợi hại. Một chiêu, một chiêu thôi là đã thu thập được tên đáng ghét đó."
"Lão đại?" Diệp Phong ngạc nhiên.
"Mộc Phong, sau này ngươi là lão đại của Lôi Hoành ta, có gì cứ dặn dò." Thực lực Diệp Phong thể hiện triệt để chinh phục được Lôi bàn tử. Dù là luyện thể hay khí hải thì thế giới này sau cùng vẫn tôn trọng thực lực.
"Hì hì," Diệp Phong cười nhẹ không đáp. Lôi bàn tử khá thật thà, làm trợ thủ cho gã cũng không tệ. Tiếc là thực lực hơi kém… Bất quá... để xem đã.
Hiệu ứng chấn động từ việc Diệp Phong một quyền đánh gục học viên cao cấp chưa tan thì tin tức còn chấn động hơn lại lan ra. Mộc Phong đã ghi danh tham gia thi tấn cấp năm nay.
Tân sinh nhập học hoàn tất, thi tấn cấp các năm học cũng bắt đầu cử hành, mỗi cấp chỉ cách nhau một tháng. Nên tân sinh trực tiếp lên trung cấp không hề ít. Thôi tiến sinh phần lớn đều trực tiếp tham gia thi thăng cấp, một số học viên ưu tú cũng có cơ hội này.
Nhưng Diệp Phong là học viên có thành tích kém nhất, ai cũng thừa nhận gã có thực lực vượt xa trung cấp song thi cử là việc khác. Từ cấp thấp lên trung cấp cũng thi giống với tân sinh nhập học, thành tích là trắc nghiệm nguyên lực, Mộc Phong chỉ có khí hải tứ giai bình dân thì sau một tháng sao có thể qua được?
Muốn thăng lên trung cấp, khí hải tất phải đạt đến võ đồ nhị giai. Mộc Phong có thể thăng khí hải liền năm cấp trong một tháng sao? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Dù bên ngoài sôi lên thế nào, gã cứ ở lỳ trong túc xá, một lòng một dạ tu luyện. Để tham gia Giả diện cạnh kỹ trường, đề cao thực lực so tài thì gã chỉ còn cách cố gắng tôi luyện kim nguyên khí hải, hi vọng đạt đến tiêu chuẩn tấn cấp vào lúc thi. Với người khác thì việc đó là không thể nhưng với người tu luyện Nguyên Thần quyết như gã thì chưa hẳn.
Dù cứ để thuận theo tự nhiên, kim nguyên khí hải cũng tăng tiến cực kỳ kinh nhân, trong vòng một năm sẽ đạt mức ngang với nguyên nguyên lực, nhưng trong một tháng tăng liền năm cấp thì không thể. Mỗi ngày gã đều dành thời gian nhất định lợi dụng nguyên nguyên lực tôi luyện khí hải để khí hải tăng trưởng thật nhanh.
"Theo tốc độ này thì lúc thì e rằng còn cách yêu cầu một chút." Gã hít sâu một hơi, tốc độ này đã là cực hạn của gã, nếu không đạt đến võ đồ nhị giai thì đành nghĩ cách khác.
"Nếu thi về uy lực công kích thì tốt, không thực chiến cũng được, chỉ dùng sức mạnh thân thể ta cũng hợp cách được." Tiếc là Võ Dung học viện cho rằng mục đích tu luyện của học viện sơ cấp là tăng cường khí hải, còn về cách phát huy nguyên lực và thực lực chiến đấu là đề thi của học viên trung cấp và cao cấp.
"Mộc Phong! Tô Long đạo sư mời ngươi." Giáo sư lớp gã thông báo.
"Tô Long?" Gã ngạc nhiên, hắn tìm gã làm gì? Lẽ nào vì An Phan? Mâu thuẫn giữa học viên mà đạo sư cũng nhúng tay vào?
"Lão sư, Tô Long đạo sư tìm học sinh có việc gì?" Gã không hề biến sắc hỏi.
"Ngươi đã ghi danh tham dự thi tấn cấp phải không? Tô Long đạo sư phụ trách mọi học sinh tu luyện kim nguyên, tìm ngươi chắc là có việc liên quan đến kỳ thi." Lão sư cười trêu: "Nếu lớp chậm tiến mà có một học sinh trực tiếp tấn cấp thì ta mát mặt lắm. Cố lên nhé."
Tuy ông ta không đánh giá cao gã nhưng cũng nên khuyến khích.
"Nhất định!" Gã mỉm cười gật đầu.
Lão sư đi rồi, gã trầm tư một lúc. Đạo sư Võ Dung học viện thu đồ không thân mật như sư đồ thật sự, phần lớn chỉ là quan hệ trên danh nghĩa để lôi kéo nhau, chắc Tô Long không ngốc đến độ ra tay với gã vì một học sinh trên danh nghĩa. Hắn không biết gã là Diệp Phong, xem ra muốn bàn luận về kỳ thi.
Nghĩ vậy, gã nhẹ lòng hẳn. Tô Long chắc là nhân vật quan trọng của Lục Lâm bang, đi gặp hắn cũng tốt.
oOo
Đạo sư đều có phòng làm việc riêng. Gã tìm đến phòng có treo biển đề tên Tô Long mà gõ cửa.
"Vào đi." Giọng nói trầm ổn hơi rin rít vang lên phía trong. Gã đẩy cửa vào.
"Ngươi là Mộc Phong rồi." Tô Long ngẩng lên, nở nụ cười hòa ái. Xem ra mâu thuẫn giữa gã và An Phan không được hắn chú ý.
Gã gật đầu hỏi: "Đạo sư tìm học sinh có việc chăng?"
"Tình huống của ngươi, ta đã hiểu rồi." Mặt Tô Long trắng ngần, tuổi chừng trên dưới bốn mươi, nụ cười ôn hòa, đượm vẻ đạo mạo.
"Với thực lực của ngươi mà ở cấp thấp thì hơi thiệt thòi. Bất quá..." Mắt hắn ánh lên tham lam: "Nhưng tu luyện khí hải mới là nẻo chính để tăng cường thực lực, tiêu chuẩn của học viện đều chế định với nguyên lực. Ngươi… coi như là ngoại lệ."
"Có vấn đề gì chăng?" Gã không hiểu Tô Long hàm hồ nãy giờ là ý gì?
"Vấn đề thì không nhưng ngươi chả lẽ lại cho rằng với thành tích trắc nghiệm nhập học mà qua được kỳ thi tấn cấp hả?" Hắn lại cười đầy ý vị.
"Dù thế nào học sinh của phải thử xem." Gã bình thản.
"Ha ha, được, có chí khí." Tô Long bước lên vỗ vai gã: "Kỳ thật, với những học sinh đặc thù thì nên đối đãi đặc thù. Ví như ta có thể đổi phương thức thi tấn cấp của ngươi từ trắc nghiệm nguyên lực sang trắc nghiệm uy lực công kích. Như thế tất ngươi có hy vọng qua được?"
"Thật vậy ư?" Gã hớn hở.
Thấy hắn rồi, đầu óc gã liên tục chuyển động, địa vị của hắn tại Lục Lâm bang không thấp, hơn nữa còn giữ vai trò tổng phụ trách ở Võ Dung học viện, giết hắn thì Lục Lâm bang sẽ đau lòng lắm. Bất quá ám sát đạo sư tại Võ Dung học viện tuyệt đối là việc chấn động xen lẫn nguy hiểm, gã không muốn quá mạo hiểm. Giết Tô Long không có lợi ích nào thực chất với gã.
Đang do dự thì nghe thấy đối phương tựa hồ định giúp mình, gã liền dẹp ngay ý niệm sát nhân, thân phận chưa bại lộ thì cứ chịu yên ổn một chút là hơn.
"Kỳ thi của ngươi do ta phụ trách, chỉ cần không vi phạm quy định chung của học viện thì sẽ không sao. Chỉ là…" Tô Long không biết thiếu niên bình phàm trước mặt mình đang tính lấy mạng hắn, nụ cười càng lúc càng gian trá: "Việc gì cũng có giá của nó, để cho ngươi qua thì ta được lợi gì?"
A, gã đã hiểu, Tô Long này công nhiên đòi hối lộ.
Tin tức về gã đã bị điều tra, vậy thì tin gã là con cháu nhà giàu cũng lọt vào tai chúng. Hắn tất cho rằng gã vì muốn tấn cấp sẽ không tiếc giá nào, và trong một tháng gã không cách nào đạt đến tiêu chuẩn. Trong mắt hắn, gã là một thiếu gia nhà giàu say mê tu luyện.
Nếu đối tượng không phải Tô Long, có lẽ gã cũng thật sự tính cách giao dịch. Tiếc là xưa nay gã chưa từng giao dịch với địch nhân, tuy đối phương không biết gã là tử địch.
"Học sinh nhất định cảm kích bất tận!" Gã ra vẻ cúi người xuống, định vòi vĩnh tiểu gia? Không có cửa đâu.
Sắc mặt Tô Long cứng lại. Mộc Phong này trông có vẻ sáng sủa sao lại ngu xuẩn như thế? Hắn đã nói rõ đến thế mà gã vẫn không hiểu? Lẽ nào cố ý giả ngốc?
"Ngươi có biết tấn cấp sớm năm nào là điểm tốt nghiệp cao hơn phân ấy. Trung cấp được hưởng đãi ngộ và điều kiện tu luyện tốt hơn, tốc độ tu luyện của ngươi cũng tăng theo. Với khí hải của ngươi, theo tốc độ thông thường thì trong hai năm khó lòng thăng cấp, cứ chần chừ thế này… E rằng tốt nghiệp cũng là vấn đề đấy."
"Đạo sư đại ân, học sinh nhất định ghi nhớ trong lòng." Gã vẫn không thể hiện gì.
Tô Long giận run người, nói toẹt luôn ra: "Nếu ngươi là học sinh bình thường thì ta hà tất phí thời gian. Đổi phương thức thì thì ta bị hoài nghi và chịu không ít áp lực, nếu không có một cái giá thích hợp, thứ cho ta không giúp được."
"Đạo sư nguyện ý giúp, học sinh tất nhiên cảm kích bất tận. Nếu khiến đạo sư khó xử, học sinh không dám cưỡng cầu." Diệp Phong nháy mắt, trong lòng cười thầm.
"Ngươi… đừng có hối hận." Ngón tay Tô Long run lên vì giận dữ: "Cút ngay."
"Học sinh cáo từ." Gã không chần chừ, sảng khoái đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài, một thân ảnh xinh đẹp đang đứng.
Lý Băng Thiền? Hóa ra là cô.