Thầm kêu may mắn, Diệp Phong lạnh lùng liếc An Phan rớt khỏi lôi đài, nhanh chóng lao đi, để lại ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân.
Một võ sư bị Vô Danh đả bại ngay trước mắt họ.
Kỳ thật chỉ luận thực lực thì gã muốn dễ dàng đánh bại An Phan đã thành nhất giai võ sư lại biết Tam dương bạo viêm quyết là việc không thể. Nhưng An Phan quá khinh địch, đang lúc giận nên không kịp suy nghĩ kỹ đã xung phá võ sư, coi như trong tình huống đó hắn sử dụng nguyên lực của thất giai võ sĩ phát huy thực lực nhất giai võ sư, nguyên lực tiêu hao và tác dụng phụ tất nhiên rất lớn.
Nếu cho hắn nửa ngày điều tức ổn định nhưng biến đổi của khí hải sau khi đột phá thì tình thế sẽ khác. Chí ít, Diệp Phong không dùng nguyên đơn thì khó lòng thắng được hắn.
Dù vậy chúng nhân xem tỷ đấu đều đánh giá rất cao về Vô Danh. Gã tiếp được một loạt đòn dồn dập của An Phan, công kích toàn lực của nhất giai võ sư như thế, nhiều tuyển thủ trong nhóm năm mươi người đứng đầu thực lực bảng tự nhận không thể chỉ phòng ngự mà qua được.
Sau đó, thổ nguyên cường giả Vô Danh đột nhiên quật khởi trở thành tuyển thủ nổi tiếng nhất cạnh kỹ trường. Tiếc là gã chỉ khiêu chiến một làn rồi mất tích. Còn An Phan vì tiêu hao quá độ nguyên lực nên bị phản nghịch không nhẹ, tu vi rớt về liễu võ sĩ thất giai. Tuy may mắn là khí hải không tổn thương nhưng muốn nhanh chóng đột phá đến võ sư lần nữa e không dễ.
Việc Diệp Phong hóa thân thành Vô Danh giấu được người khác chứ không giấu được Mộ Dung Tử Thanh. Cô đã biết thân phận thật sự của gã, lại biết gã có thổ nguyên khí hải. Bọn Lý Ngọc cũng từng hoài nghi gã là Vô Danh bởi lấy đâu ra sự việc xảo hợp đến thế, An Phan vừa đắc tội với gã thì bị cao thủ giáo huấn. Bất quá thuộc tính khí hải của hai người bất đồng nên sau cùng họ không triệt để kết luận như vậy.
Sau trận đấu ở cạnh kỹ trường, học viện tựa hồ yên tĩnh lại. Nửa năm qua rất nhanh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Trong thời gian này, Diệp Phong trừ khắc khổ tu luyện thì hóa thân thành Vô Danh đến Giả diện cạnh kỹ trường tìm cao thủ tỷ thí. Đồng thời, gã được thấy nhiều môn võ kỹ và bí pháp lợi hại, đặc biệt là mười tuyển thủ đứng đầu thực lực bảng, không hề kém hơn An Phan đột phá đến võ sư lúc trước. Quả thật khiến gã có thêm nhiều kinh nghiệm.
Thời gian trôi đi, thực lực của gã đạt đến võ sĩ thất giai, kim nguyên khí hải sau cùng cũng ngang với thân thể. Gã lại đón nhận chướng ngại đầu tiên của việc tu luyện Nguyên Thần quyết.
Võ sĩ tấn cấp võ sư, đích xác là chướng ngại mọi cường giả của Võ Nguyên đại lục cần vượt qua, dù Diệp Phong tu luyện nguyên nguyên lực cũng không ngoại lệ.
Trước khi đạt đến võ sư, vận dụng nguyên lực chỉ cục bộ trong thân thể, uy lực có thể phát huy rất thấp. Nhưng sau khi tấn cấp võ sư, thân thể sẽ thay đổi về chất nhờ khí hải thăng tiến, đến đẳng cấp này mới phát huy được uy lực chân chính của nguyên lực. Dù là nguyên lực ngưng hình ngoại phóng hay nguyên lực hộ giáp đều vượt xa đẳng cấp võ sĩ.
Nên phổ thông võ giả muốn tấn cấp không chỉ cần tích lũy lượng nguyên lực cực lớn mà cần đề thăng cảnh giới ở mức nhất định, có vậy mới nắm vững được khí hải.
Lĩnh ngộ được cảnh giới Nghĩ thần của Nguyên Thần quyết, tuy gã chưa đạt đến đại thành nhưng thực lực của thân thể vẫn đi trước một bước, vì thế gã nhanh chóng đạt đến võ sĩ thất giai. Bất quá tu luyện nguyên nguyên lực đến cảnh giới võ sư cần gột tẩy và tôi luyện toàn diện kinh mạch, cốt cách, da thịt để thân thể đạt đến biến hóa về chất, bằng không dù Ngũ Hành quyền tụ được thiên địa nguyên khí dày hơn thì thân thể gã cũng không hấp thu được.
Gần nửa tháng nay số lượng thiên địa năng lượng chuyển hóa thành nguyên nguyên lực mà gã hút được ngày càng ít, thậm chí gần như đình trệ, nếu thân thể không đột phá quan trọng thì thực lực của gã sẽ dừng lại ở đây.
Lôi bàn tử trong vòng nửa năm nay đạt được tiến bộ thần tốc về tu vi nhờ ở cạnh phòng Diệp Phong, nếu thuận lợi thì cha biết chừng lần thi tới sẽ đột phá võ sĩ, thăng liền hai cấp.
Thở phào một hơi, gã lắc đầu: "Xem ra tôi luyện toàn thân đích xác là quá trình chậm rãi, trước khi thân thể đột phá, dù hút năng lượng thế nào cũng vô ích. Nóng lòng quá thì có khí còn mất nhiều hơn được…"
"Đúng rồi, hôm qua Tụ Nghĩa xã cho ta biết sắp có hành động gì đó, chỉ bằng nhân cơ hội này điều chỉnh một phen." Gã nghĩ vậy liền bước ra cửa.
Nửa năm nay gã đã qua lại quen thuộc với bọn Lý Ngọc. Tụ Nghĩa xã không đông, tất thảy chừng hơn mười người, cũng như gã dự liệu, họ đều có cừu oán nhất định với Lục Lâm bang.
Ba mươi năm trước Vân Châu chỉ có tam đại thế lực. Đại bộ phận địa bàn hiện tại của Lục Lâm bang khi ấy đều năm trong tay các thế lực và gia tộc nhỏ, trong đó có một vài thế lực phụ thuộc tam đại thế lực, còn lại đều tương đối độc lập.
Lục Lâm bang khi đó cũng là một thế lực nhỏ. Bất quá, Tô Chiến Thiên đột nhiên quật khỏi, với thực lực nhất giai võ tông nhanh chóng thôn tính mấy tiểu thế lực, phá vỡ thế cân bằng của Vân Châu.
Võ tông là tiêu chí có tính chấn nhiếp. Lúc đó, nhà nào trong tam đại thế lực cũng không có quá năm võ tông nên khi đương Tô Chiến Thiên quật khởi, họ tuy e dè nhưng không triệt để trở mặt. Hà huống Tô Chiến Thiên khi ấy chỉ là nhất giai võ tông nhưng khi chiến đấu thực sự thì khí thế điên cuồng đó khiến đối thủ đồng cấp tránh xa.
Nên tam đại thế lực im lặng chịu nhún, Lục Lâm bang dần phát triển, thực lực tăng trưởng không ngừng. Tô Chiến Thiên không hổ là nhất giới kiêu hùng, có được thực lực nhất định rồi liền chọn thủ đoạn giao kết thế lực ở xa, tấn công thế lực ở gần, lấn chiếm một vài địa bàn trọng yếu của hai đại thế lực. Lục Lâm bang bỏ ra nhiều tài vật thu nạp một toán cao thủ, phần lớn là cao giai võ sư, thậm chí có cả võ tông.
Trong vòng không đầy mười năm, Lục Lâm bang trở thành thế lực thứ tư của Vân Châu, cục thế Vân Châu sơ bộ diễn hóa thành như hiện nay.
Hai mươi năm sau đó, Lục Lâm bang giữ được đà phát triển thịnh vượng, không hiểu Tô Chiến Thiên dùng cách gì mà lôi kéo được từ mỗi phe phái trong tam đại thế lực một võ tông. Thanh ra thực lực của hắn thoáng có xu thế xưng bá, vượt hơn cả ba nhà. Nhưng ba thế lực kia không ngốc, tỉnh ngộ lại liền nhanh chóng kết thành đồng minh hiệp nghị, ngăn được bước khuếch trương của Lục Lâm bang.
Trong quá trình Lục Lâm bang phát triển, thủ đoạn của Tô Chiến Thiên dành cho các bang phái và gia tộc đối địch cực kỳ huyết tinh và tàn khốc. Cừu nhân tất nhiên không thiếu, chỉ vì những cừu nhân đó thực lực kém cỏi, không uy hiếp được Lục Lâm bang.
Lý Ngọc và Lý Băng Thiền là những người may mắn sống sót của một tiểu gia tộc bị Lục Lâm bang tiêu diệt trước đây, thành viên Tụ Nghĩa xã đều có hoàn cảnh tương tự, nên mới tổ thành một đoàn thể bí mật trong học viện. Mục tiêu của họ là tốt nghiệp rồi sẽ phát triển thành một thế lực đối kháng Lục Lâm bang, tiếc là mục tiêu này quá xa vời…
Bất quá quyết tâm của họ thập phần kiên định, mõi người đều không ngại phải tar giá là mạng sống. họ tin rằng nếu tất cả tấn cấp võ sư thì tương lai chưa hẳn sẽ không lật đổ được Lục Lâm bang.
Diệp Phong nhìn trúng điểm này nên mới liên hợp với họ. Bất quá không để lộ thân phận và thế lực còn lại của Diệp gia, chỉ cho họ biết mình có huyết hải thâm cừu với Lục Lâm bang, lời nói và hành vi của gã cho thấy điều đó là đúng, thành thử gã được tín nhiệm.
Đến tối, Lý Ngọc đợi mười sáu thành viên Tụ Nghĩa xã tụ tập ở một gian túc xá, Diệp Phong cũng có mặt. Bầu không khí khá ngưng trọng.
"Tin đó đáng tin cậy không?" Lăng Vân đảm nhiệm vai trò túi khôn của Tụ Nghĩa xã, đang hỏi một thành viên.
"Thời gian, lộ tuyến và cả hàng hóa đều không có vấn đề gì. Chỉ là vì thời gian gấp gáp nên không tra xét được cụ thể về đội ngũ hộ tống. Nhưng theo lệ của Lục Lâm bang và một vài manh mối khác, suy đoán này gần như chính xác." Thành viên đó gật đầu xác nhận.
"Chúng ta thực lực hữu hạn, nếu đội ngũ hộ tống của đối phương quá mạnh thì không đáng để mạo hiểm." Lăng Vân ngẫm nghĩ một chốc rồi nói tiếp: "Tuy mấy năm nay Lục Lâm bang hoành hành một dải đông nam, cơ hồ không ai dám nhắm vào, thực lực của nhân viên hộ tống sẽ không quá cao nhưng vạn nhất có gì sơ sót thì không chỉ đồng bạn của chúng ta bị bắt mà Tụ Nghĩa xã cũng sẽ bại lộ."
"Không sai, một khi ý đồ thật sự của Tụ Nghĩa xã bị Lục Lâm bang phát giác thì với tính cách của Tô Chiến Thiên, một khi chúng ta rời học viện tất sẽ bị đồ sát. Nhất định phải thận trọng." Lý Ngọc được coi là đầu lĩnh, lời nói rất có trọng lượng.
"Theo tập quán của Lục Lâm bang sẽ cử cao thủ cỡ nào đi hộ tống hàng hóa kiểu này?" Diệp Phong lên tiếng hỏi. Gã vừa nghe xong, không hiểu Tụ Nghĩa xã lấy đâu được tin sẽ có một chuyến hàng cống phẩm từ địa bàn thuộc hạ của Lục Lâm bang được chuyển về tổng bộ.
Họ định cướp số hàng này, thứ nhất để tích lũy tiền bạc phát triển Tụ Nghĩa xã về sau, hai là gây phiền cho Lục Lâm bang. Quan trọng nhất là ở học viện không thể được trải nghiệm kinh nghiệm chiến đấu huyết tinh sinh tử, muốn trưởng thành nhanh tất phải kinh qua thực chiến.