"Kỳ quái, võ tông của tam gia liên minh không vội đã đành, vì họ chiếm ưu thế. Vì sao ba võ tông Lục Lâm bang cũng bình thản như vậy? Chúng không lo lắng linh dịch bị cướp sao?" Diệp Phong ở trên cao, lại ở ngoài cuộc nên nhìn xuống là hiểu hết tình hình.
Cứ thế này không đầy nửa canh giờ nữa, đội nhân mã từ Tứ Hải thành của Tô Biệt sẽ bị diệt sạch. Diệp Phong lấy làm lạ, tuy đó là việc gã muốn thấy nhưng sự tình không đơn giản như thế.
Diệp Phong trầm tư nhìn Tô Biệt, trận thế quanh hắn sắp tan rã nhưng hắn không hề tỏ vẻ sợ hãi, ánh mắt hơi khẩn trương nhưng không phải dành cho mình mà sang… bên trái.
Một thất giai võ sư đảo mắt liên tục, các cao giai võ sư khác đều dốc sức chém giết còn hắn nhấp nhổm ở cạnh Tô Biệt, tựa hồ đợi cơ hội nào đó. Mọi võ sư khác cũng hình thành vòng bảo vệ cho hắn.
Nếu gã không ở ngoài quan sát, hơn nữa lại nhận ra nét khác lạ trong mắt Tô Biệt thì cũng không chú ý đến kẻ đó.
Võ sư này tất có điểm khác thường. Gã thầm ghi nhớ người này, bắt đầu suy đoán.
Nếu gã là Tô Biệt, muốn đưa linh dịch ra ngoài an toàn thì sẽ chọn cách nào? Chúng nhân đều chú ý đến hắn, nếu hắn dùng chiêu Ám độ Trần Thương, đưa linh dịch cho một tâm phúc cũng là khả năng không nhỏ. So với hắn quá nổi bật thì cơ hội thoát thân của người khác lớn hơn nhiều.
Chỉ là tam gia liên minh hiển nhiên cũng nghĩ đến khả năng này, tuy chú ý đến hắn nhưng các võ sư từ Tứ Hải thành tràn ra không hề lơi lỏng, không chơ bất kỳ ai thuộc phe địch nhân thoát đi. Chỉ cần bắt được toàn bộ hơn hai mươi võ sư của địch thì linh dịch chạy đâu cho thoát?
Diệp Phong biết chưa phải lúc xuất thủ nên vẫn ẩn thân, chuyển chú ý từ Tô Biệt sang võ sư cạnh hắn.
"Đáng ghét, rút lui. Chúng ta về Tứ Hải thành rồi tính." Phảng phất vì không chống nổi, Tô Biệt hạ lệnh, chúng võ sư liền bùng lên khí thế lăng lệ, bức đối phương lùi lại mấy thước rồi đồng loạt quay lại, xông về phía Trương gia phong tỏa, xem ra định phá tan phòng tuyến rồi về Tứ Hải thành.
"Thấy quỷ rồi." Trương Bách Cường vốn thư thái xem giao đấu chợt giật mình nhảy lên mắng: "Tưởng người Trương gia dễ chạm vào lắm hả. Xông lên cho ra, hạ được một tên là thiếu gia ta thưởng mười tinh tệ."
Y vốn nhận được nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất, không cần xuất lực cũng có lợi lộc, nào ngờ Tô Biệt nhát chết như vậy, chưa đấu được mười phút đã rút hết. Trong tay y chỉ có hơn mười võ sư, ngang với lực lượng còn lại trong tay Tô Biệt, nếu không cẩn thận là sẽ bị đối phương đột vây. Nhưng chỉ cần y chống chọi được mấy giây là nhân mã phía sau sẽ tràn tới hình thành vòng vây, khi đó Lục Lâm bang nhiều khả năng toàn quân tan vỡ.
Nhân mã hai bên đều dấy lên chiến ý ngùn ngụt, sát khí đằng đằng lao vào đối phương.
Lục Lâm bang xông ra được nửa đường, năng lượng hộ giáp sáng rực trên mình chúng chợt mờ đi như đèn tắt ngúm, mọi ánh mắt nhìn vào chúng chợt tối sầm, tạm thời mất mục tiêu theo dõi.
"Tản ra." Tô Biệt hô khẽ, mười mấy võ sư chia ra lao vào bụi cây ở hai bên đường. Tuy hai bên là núi cao nhưng phía chân khá bằng phảng, lợi dụng địa hình du đấu thì tam gia liên minh nhất thời khó lòng bắt gọn toàn bộ nhân thủ của Lục Lâm bang.
"Tô Biệt, ngươi định dùng chiêu khốn thú đấu hả?" Trương Bách Cường hừ khinh miệt, chiến thuật này chỉ kéo dài được một chốc, Sát lục mộ địa như cái hồ lô, chỉ cần giữ được ở nút thì đừng ai mong thoát thân. Nếu đối phương dốc sức xông ra, phe y có thể còn tổn thất đôi chút, giờ chúng phân tán du đấu thì khác nào cho y cơ hội.
Diệp Phong chăm chú quan sát võ sư kỳ quái đó, giờ là cơ hội cho gã xuất thủ. Lục Lâm bang dốc sức chuyến này, lại đến gần chỗ gã ẩn thân. Gã lấy đôi chủ thủ ra, nhân lúc chúng nhân hoa mắt, nhảy xuống lao vào thất giai võ sư kỳ quái đó.
Quanh võ sư đó còn mấy cao giai võ sư đứng ở những vị trí xảo diệu, một khi địch nhân xuất hiện là sẽ có một võ sư ở hướng khác chặn lại giúp hắn.
Diệp Phong tuy không biết Tô Biệt định làm gì nhưng biết võ sư đó tất có huyền cơ, dù linh dịch không ở trên mình hắn thì cũng có liên quan. Giết võ sư này cũng như phá tan kế hoạch của Tô Biệt.
Trừ võ tông, ở đây không võ sư nào uy hiếp được gã. Nên gã hành động.
Kim nguyên khí hải ccủa gã cấp tốc chuyển động, dấy lên kin mang, hai mũi chủy thủ như độc xà quỷ dị cắt vào cổ đối phương. Gọn gã, độc ác.
"Choang!" Một thanh trường kiếm đâm xéo từ bên sườn, nghênh tiếp đòn công kích của gã. Thân gã xoay đi, lật tay đâm vào người đến cứu viện.
"Nguyệt Sát! Sao ngươi lại ở đây?" Tiếng hô khẽ đầy kinh ngạc xen lẫn vui mưng vang lên, chính thị Tô Biệt.
Tay gã hơi dừng lại, đầu óc không ngừng chuyển động. Nguyệt Sát là ai? Sao Tô Biệt lại nhận nhầm.
Vô số nghi vấn nổi lên, lúc gã thấy hắn nhìn chủy thủ trong tay mình thì hiểu ngay. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Xem ra kẻ ám sát gã hôm đó là do Tô Biệt phái đi, đôi chủy thủ này là võ khí mang tính tiêu chí của kẻ đó. Giờ đang lúc đêm khuya, chủy thủ được kim nguyên lực dồn vào phát ra kim quang lạnh lẽo, cực kỳ rõ ràng.
Nghĩ vậy nên gã đứng yên trầm ngâm. Gã đeo mặt nạ nên không ai nhận ra vẻ mặt.
Tuy phản ứng của gã hơi kỳ quái nhưng Tô Biệt không sinh nghi. Cầm Ảnh nguyệt song nhận, lại tu luyện kim nguyên lực, trừ Nguyệt Sát ra còn ai nữa? Cộng thêm sắc đêm che giấu và tình thế nguy cấp, Tô Biệt không còn thời gian suy nghĩ, liền coi Diệp Phong là Nguyệt Sát. Nguyệt Sát xưa nay thần xuất quỷ một, đột nhiên xuất hiện trong lúc nguy hiểm nhất này, chắc y cũng đã suy tính rồi?
"Ngươi đến rồi thì cứ theo kế hoạch, ngươi hộ tống linh dịch thoát thân đi." Tô Biệt do dự một chốc rồi như nhớ ra gì đó, tỏ vẻ vui mừng. Coi như hắn xui xẻo, trong lúc này lại đột nhiên lĩnh ngộ được chỗ cao chiêu trong kế sách của "Nguyệt Sát".
Lục Lâm bang đã chuẩn bị sẵn, đào một địa đạo dưới Sát lục mộ địa thông ra đại lộ phía ngoài, chỉ cần tâm phúc mang linh dịch theo thoát được tai mắt của đối phương sẽ qua địa đạo này an toàn đưa linh dịch đi. "Nguyệt Sát" không đi cùng, cũng không ăn vận trang phục của Lục Lâm bang, người tam gia liên minh không mấy ai nhận ra, hắn có thể nhân cơ hội được coi là người cùng phe họ mà thoát đi.
Như vậy cơ hội thoát thân của hắn rất lớn, tuy tâm phúc khác cũng có thể thoát thân qua địa đạo nhưng một khi bị phát hiện thì phiền phức không nhỏ.
"Kế sách của ngươi hay lắm, sau này ta sẽ trọng thưởng." Tô Biệt hiển nhiên cho rằng đó là "cao chiêu" của Nguyệt Sát, mai phục sẵn tại Sát lục mộ địa đợi thời cơ xuất hiện. Đúng là niềm vui bất ngờ.
Nhưng Diệp Phong không biết đáp thế này, đành trầm mặc cho qua. Nhưng phản ứng đó hóa ra lại hợp với tính Nguyệt Sát vốn ít nói, Tô Biệt tất nhiên không hoài nghi.
"Ngươi giao linh dịch cho Nguyệt Sát." Võ sư của tam gia liên minh đã đuổi đến, Tô Biệt hạ giọng: "Nguyệt Sát, công kích bọn ta."
Tô Biệt phối hợp với Nguyệt Sát diễn kịch, nhưng hắn mằm mộng cũng không ngờ người đeo mặt nạ này không phải Nguyệt Sát gì hết, mà là tử địch của Lục Lâm bang – Diệp Phong.
Khó trách hắn sơ ý bởi cực kỳ tín nhiệm thực lực của Nguyệt Sát. Hắn tuyệt đối không tin một võ sư thực lực chỉ tam giai mà hạ được Nguyệt Sát, thậm chí thủ hạ của hắn không có cả cơ hội bỏ chạy. Niềm tự tin mù quáng đó ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, cộng thêm tình thế khẩn trương không cho hắn tính toán kỹ, tạo thành sai lầm khiến hắn hối hận cả đời.
Diệp Phong đón lấy linh dịch mà vẫn mơ màng. Thật… cười chết mất. Tô Biệt lại đưa linh dịch trị giá mười tám vạn tinh tệ vào tay gã? Gã không sao ngờ được, mình vì muốn che giấu thân phận, chỉ định lấy đôi chủy thủ ra chơi đùa một phen lại khiến đối phương mắc hỡm đến thế.
Nhưng linh dịch vào tay, gã tất nhiên không khách khí. Gã vung chủy thủ vạch qua ngực võ sư đưa linh dịch, tức thì máu văng tứ tán, kẻ đó tỏ ra không tin nổi, chỉ diễn kịch thôi sao lại hạ thủ nặng như thế. Hắn trừng mắt u oán nhìn gã, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.
Tiếp đó gã tung cước vào tiểu phúc hắn, lực đạo cực mạnh. Hắn vốn chỉ có thực lực nhất giai võ sư, bắn văng lên, lao vào hai võ sư đang lướt tới.
"Phụt!" Tô Biệt phun ra một ngụm máu, nhìn Diệp Phong với vẻ không tin nổi.
Võ sư xông đến thuận tay chụp lấy Tô Biệt. Nhân vật trọng yếu thế này, lọt vào tay y thì quả là công lớn, y vội vàng mang Tô Biệt về báo công.
Hai võ sư đi cùng y lập tức đón đánh hai võ sư Lục Lâm bang. Họ thấy Diệp Phong công kích Tô Biệt và một võ sư khác thì cho là người phe mình, tuy ăn vận hơi kỳ quái nhưng họ cũng không nghĩ nhiều. Tứ đại thế lực tranh chấp ở đây, còn ai dám trà trộn vào sao? Chết cười.
Với võ sư Lục Lâm bang thì Diệp Phong cũng là người cùng phe. Chúng tuy không hiểu vì sao gã để đối phương bắt Tô Biệt nhưng chắc là kế sách gì đó. Kế hoạch ban đầu của Tô Biệt là hắn bị bắt, như vậy càng thu hút chú ý. Chúng liền dốc sức ngăn chặn đối thủ, tạo cơ hội cho Diệp Phong.
Diệp Phong hạ thủ rất có mức độ, biết giờ chưa phải lúc giết Tô Biệt mà chỉ khiến hắn nếm mùi đau khổ. Linh dịch đã vào tay, cần tính cách thoát thân.