Hỗn Nguyên Võ Tôn

chương 357: trận chiến sinh tử: thần thông biến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Trò chơi này là thủ đoạn giày vò tâm lý các vị… Đầu tiên mang lại hy vọng rồi từ từ phá tan, khiến các vị chìm vào tuyệt vọng thống khổ, đạt đến mục đích báo thù của y. Đối phương không ngại dùng thủ đoạn độc ác này, mà các vị không biết là đắc tội với ai sao?" Quỷ Vô Cực thở dài.

"Không cần đoán mò nữa, dù chúng ta biết thân phận đối phương thì sao? Hắn tha cho chúng ta sao?" Kim Thiên Dực méo mó sắc mặt, âm trầm nói: "Đang lúc nguy cấp, chúng ta tìm cách tự cứu đã."

"Việc này không liên can đến Quỷ mỗ, mỗ cáo từ." Quỷ Vô Cực định thoát thân.

"Quỷ bang chủ hiện giờ định thoát thân, có phải quá muộn rồi không?" Kim Thiên Dực cười lạnh.

"Kim thiếu tông chủ nói vậy là sao?" Sắc mặt Quỷ Vô Cực âm lạnh, nhìn hắn chằm chằm.

"Hắn đã giết một thủ hạ của ông, vậy thì sẽ không tha cho các vị. Nếu Quỷ bang chủ hiện tại quay lại, e rằng kết cục cũng như bốn người kia…" Kim Thiên Dực chỉ vào thi thể bọn Kim Giáp, Kim Đinh nói tiếp: "Dù Quỷ bang chủ may mắn giữ được mạng, bọn mỗ mất mạng dưới tay hắn, sau này Duệ Kim tông điều tra ra, bang chủ thoát được can hệ sao? Ác Quỷ thành không thiếu người biết việc bang chủ hộ tông bọn mỗ, sư tôn biết bang chủ nửa đường bỏ rơi bọn mỗ thì Quỷ bang mà ông lập lên chắc không cần nghĩ cũng biết sẽ gặp kết cục gì."

"Ngươi dám uy hiếp Quỷ mỗ?" Quỷ Vô Cực lạnh giọng.

"Kim mỗ tuyệt không hề uy hiếp Quỷ bang chủ, chỉ nhắc nhở mà thôi." Kim Thiên Dực cười nhạt: "Chỉ cần chúng ta tề tâm hợp lực, qua được cơn nguy này thì đều có lợi. Bằng không thì chỉ còn cách ngọc thạch câu phần."

Quỷ Vô Cực hối hận vô cùng, biết như vậy thì lúc trước vì sao còn tham chút lợi ích mà đáp ứng hộ tống Kim Thiên Dực. Hiện tại chính như đối phương nói, đã bước lên con thuyền cùng với nhân mã Duệ Kim tông, muốn thoát thân cũng không thể nào.

"Kim thiếu tông chủ có kế sách gì?" Kim Thiên Dực nói không sai, Duệ Kim tông còn lợi hại hơn Phong loan, Quỷ Vô Cực đành nhẫn nhịn.

"Kế sách nào cũng vô dụng trước thực lực tuyệt đối." Kim Thiên Dực cười khổ: "Đối phương có thực lực áp đảo, nếu yêu thú đó động thủ, tất cả chúng ta đều không phải đối thủ."

"Nhưng… nếu yêu thú đó không thể động thủ, có lẽ chúng ta còn cơ hội." Kim Thiên Dực đột nhiên nói.

"Không cần vòng vo, nói thẳng ra đi." Quỷ Vô Cực lạnh lùng.

"Chúng ta ở đây chỉ có bang chủ chống chọi được một lúc với yêu thú đó." Kim Thiên Dực nói: "Tại hạ không bảo bang chủ ngạnh tiếp yêu thú tiếp cận hoàng cấp đó, thế có khác gì tự tìm đường chết. Mà cần bang chủ biểu lộ quyết tâm tất sát, không tiếc giá nào cũng tru sát tiểu tử đó." Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Ý thiếu tông chủ là để mỗ cầm chân yêu thú khiến nó ném chuột sợ vỡ đồ?" Quỷ Vô Cực chợt tỉnh ngộ rồi hỏi: "Nhưng tiểu tử đó không tầm thường, các vị chắc thắng được chứ?"

"Mục đích của bọn tại hạ chỉ là thoát thân chứ không phải giết đối thủ. Hơn nữa nếu chúng ta giết tiểu tử đó thì chẳng phải chọc giận yêu thú đó giết sạch chúng ta sao."

"Không sai, chúng ta chỉ cần chạy về địa bàn Duệ Kim tông để cường giả của các vị đến giải quyết sự tình." Quỷ Vô Cực như thể nhìn thấy hy vọng, gật đầu lia lịa.

"Tất cả nhờ vào Quỷ bang chủ." Kim Thiên Dực khiêm cung thi lễ.

Đột nhiên hắn vung tay vỗ ra liên hoàn, hai vị sư đệ đứng cạnh bị chấn bay, thổ máu ngất đi. Chúng nhân cả kinh.

"Thiếu tông chủ có ý gì?" Hộ vệ kinh hãi.

"Không có hai tên này vướng bận, chúng ta sẽ về đến Liêu châu sớm hơn nửa ngày… Hơn nữa, chúng ta phải giữ được thực lực mạnh nhất để đấu với địch nhân." Kim Thiên Dực gằn giọng: "Phải có người hi sinh để tranh thủ thời gian cho chúng ta. Ta cũng không muốn…"

Ba võ tông Duệ Kim tông đều trầm mặc, việc liên quan đến tính mạng, không ai nói được gì. Quỷ Vô Cực và Diêm Hắc La rùng mình, đệ tử danh môn đại phái mà cũng độc ác như vậy, vì bảo mệnh mà sẵn sàng tàn hại đồng môn! Bất quá là đệ tử Duệ Kim tông mất mạng, họ không việc gì phải đau lòng, nên không nói gì.

Chúng nhân cũng ổn định lại tâm tình, liều mạng thôi động nguyên lực, toàn lực lao về Liêu châu.

Hôm sau, Diệp Phong cưỡi Phong loan bay tới, nhanh chóng phát hiện ra hai đệ tử Duệ Kim tông nằm đó, tuy tỉnh lại nhưng bị thương nặng nên nhất thời không động đậy được.

"A, ta còn lấy làm lạ sao đội ngũ của các ngươi lại chia ra, hóa ra là có nội loạn." Diệp Phong đáp xuống, tỏ vẻ cười nhạo.

"Do tên cẩu tặc Kim Thiên Dực đó." Hai đệ tử nghiến răng rít giọng. Nếu bị Diệp Phong giết thì họ không oán than nhưng bị sư huynh hằng tôn kính bán đứng thì không lời lẽ mào tả được nỗi hận đó.

"Rơi vào tay các hạ, bọn ta tự biết không thể thoát, chỉ mong cho bọn ta được chết minh bạch." Một đệ tử khẩn cầu: "Các hạ vì sao muốn giết bọn tại hạ?"

Diệp Phong thông minh, thoáng nghĩ là biết hết tiền nhân hậu quả. Bất quá, gã đời nào để Kim Thiên Dực được toại nguyện?

"Nếu các ngươi biết thân phận ta, chắc chắn sẽ chết." Gã nhạt giọng: "Ngược lại, chưa chắc các ngươi đã chết…"

"Cái gì!" Cả hai vừa giận vừa mừng, phảng phất không dám tin.

Diệp Phong ném hai viên Sinh hóa đơn xuống hạ lệnh: "Uống đơn dược vào rồi đồng ý với ta một việc, ta sẽ tha cho các ngươi."

Cả hai không hề do dự uống luôn, lập tức cảm thấy một dòng nóng ấm chảy vào thể nội, thương thế lành lại với tốc độ có thể cảm nhận được. Hai đệ tử Duệ Kim tông kinh ngạc trừng mắt, tựa hồ không tin nổi, Diệp Phong không giết chúng mà còn liệu thương giúp?

Diệp Phong cười quỷ dị, gây hấn: "Các ngươi hận Kim Thiên Dực không?"

"Hận không thể nuốt sống hắn, có thế mới tiêu được mối hận trong lòng bọn ta."

"Được, các ngươi chỉ cần đáp ứng với ta là khi về đến Duệ Kim tông sẽ kể lại tường tận những gì Kim Thiên Dực đối xử với các ngươi, ta sẽ để các ngươi đi." Lời Diệp Phong khiến cả hai ngớ người. Chúng vốn cho rằng gã ban cho lợi ích như thế là muốn chúng làm việc gì đó khó khăn, thậm chí nguy đến tông môn, nên định tạm thời ứng phó cho qua rồi tính.

Nhưng không ngờ gã lại đưa ra yêu cầu cổ quái như vậy, vừa hay là điều họ cầu mà không được.

"Đơn… đơn giản như vậy?"

"Ta không ngại cho các ngươi biết, mục tiêu của ta không liên quan đến các ngươi, giết hay không chả quan trọng gì." Diệp Phong chuyển chủ đề: "Bất quá, ta không hy vọng có người thứ tư biết việc hôm nay. Bằng không dù có Duệ Kim tông bảo vệ, ta cũng lấy mạng hai ngươi."

Đến đây lẽ nào cả hai còn không biết mục tiêu thật sự của Diệp Phong là Kim Thiên Dực. Cả hai cùng mắng thầm hóa ra tất cả bị Kim Thiên Dực liên lụy, tên cẩu tặc đó còn định lấy mạng họ để kéo dài thời gian, quả thật đáng hận vô cùng.

"Hôm nay bọn mỗ chưa gặp các hạ. Các hạ phi hành nên đã lỡ mất bọn mỗ. Đợi bọn mỗ dưỡng thương xong sẽ tự về tông môn, chưa từng gặp các hạ, cũng không biết vì sao các hạ lại đối phó bọn mỗ." Cả hai hiểu ngay, vội vàng nói.

"Tốt, các ngươi tự liệu đi." Diệp Phong bỏ mặc cả hai, Phong loan lượn vòng, bay về phía bắc.

"Tiểu Phong tử! Chiêu này của ngươi độc lắm." Phong loan cười ha hả.

"Hừ, hiện giờ ta đổi ý…" Ánh mắt Diệp Phong chuyển lạnh: "Ta không giết hắn mà hủy hắn trước, để hắn sống mà không bằng chó lợn, chịu đựng vô vàn sỉ nhục và dày vò."

"Ha ha! Tính cách của tiểu tử này, ta thích." Phong loan cười to: "Tên Kim cái gì Dực đó dám động đến… của điện chủ, à… động đến người trong lòng của đồ đệ của điện chủ, chỉ giết hắn thì tiện nghi cho hắn quá."

Phong loan tuy có ý khác nhưng gã không để tâm, trong lòng gã hình thành một kế hoạch báo thù hoàn mỹ.

Chạm vào ngươi không nên chạm phải trả giá đắt. Kim Thiên Dực, hãy đợi đấy.

Bọn Kim Thiên Dực tuy đi nhanh hơn nhưng sánh sao được một phần mười của Phong loan? Không đầy hai canh giờ sau, Phong loan đã phát giác khí tức của sáu địch thủ, lao vút tới.

"Chư vị! Đi đường vất vả, chi bằng nghỉ một chốc." Diệp Phong mỉm cười, lớn tiếng.

Bọn Kim Thiên Dực đều biến sắc, rõ ràng lưu lại hai mạng người, vì sao gã còn đuổi tới? Kim Thiên Dực ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay hình như đủ số mạng người mà các hạ cần lấy rồi?"

"Thật sao? Nhưng ta còn chưa giết người hôm nay." Diệp Phong xòe tay cười.

"Ngươi không phát hiện chúng ta thiếu mất hai người sao?" Kim Thiên Dực mắng thầm, cười khan.

"À… Nghe ngươi nói vậy thì hình như có chuyện đó." Diệp Phong tùy ý nhìn đối phương, lạnh lùng: "Thế thì sao?"

"Các hạ không sợ chúng chạy mất?"

"Họ chạy thoát thì là họ may mắn. Hôm nay ta đến đây để lấy bốn mạng người." Gã lạnh lẽo thốt.

Người Duệ Kim tông cuống lên: "Ngươi chẳng bảo mỗi ngày giết hai người sao? Hôm nay mới ngày thứ ba mà ngươi định đuổi tận giết tuyệt hả."

"Đuổi tận giết tuyệt? Không… không." Diệp Phong xua xua ngón tay: "Mỗ giữ lại hai người trong các vị, còn hai người đã tách đi kia, có gì không đúng sao?"

Quỷ Vô Cực và Diêm Hắc La rúng động, lời Diệp Phong hiển nhiên là chuẩn bị giải quyết cả hai.

Nguyên lực trong thể nội Quỷ Vô Cực dấy lên, thân hình vút cao, đối diện với Phong loan, sát ý chốt chặt vào Diệp Phong, hoàn toàn bỏ qua Phong loan. Một khi nó thể hiện uy năng, y sẽ liều mạng giết Diệp Phong trước.

Mắt Phong loan lóe lên nét trêu cợt tinh nghịch, không hề phản ứng. Quỷ Vô Cực làm vậy càng hợp ý Diệp Phong, gã nhảy khỏi lưng Phong loan đáp xuống đất, ngoắc tay với năm người theo tư thế rất khinh miệt.

"Các ngươi… cùng lên chứ hả?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio