Hỗn Nguyên Võ Tôn

chương 377: để lại tính mạng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Võ tôn ẩn tàng trong đám đông xuất thủ thập phần đột ngột, công kích chỉ trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch.

Quỷ Vô Cực và thái thượng trưởng lão đồng thời hô thầm không ổn. Quỷ Vô Cực bị Âu Dương Vị Minh cầm chân, không thể cứu viện kịp thời, thái thượng trưởng lão lo cho Mộ Dung Càn nên xuất thủ chặn lại công kích của đối phương. Muốn cứu viện Diệp Phong cũng muộn rồi.

"Vô sỉ!" Thái thượng trưởng lão nhìn rõ người xuất thủ, giận đến mày rung rung, lắc mình vỗ vào lưng đối phương.

Mục đích của đối phương là Diệp Phong, công kích Mộ Dung Càn cũng chỉ nhằm cầm chân thái thượng trưởng lão, trở ngại ông ta một chốc. Thân hình người này như điện, thoáng sau đã đến trước mặt Diệp Phong.

"Băng sơn phá diệt oanh!" Thiên địa chi lực bàng bạc tụ lại trong khoảnh khắc trên quyền đầu của võ tôn đánh lén, khí thế ngàn cân ép vào Diệp Phong. Khán giả đứng xa lôi đài cũng cảm nhận được đại lực, đều kinh hãi thất sắc.

"Tử Thanh! Tránh đi!" Diệp Phong mặc kệ tất cả, tay xuất ra nhu lực đẩy Mộ Dung Tử Thanh trong lòng ra, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đưa cô khỏi lôi đài.

Tiếp đó, thổ nguyên chi lực trùm lên gã. Chúng nhân chỉ nhìn rõ trên lôi đài tựa hồ có quang mang tử kim sắc lóe lên, công kích rợp trời giáng trúng Diệp Phong.

Ầm! Tiếng nổ vang trời vọng mãi, đá trên lôi đài vỡ vụn rồi sụp xuống, đá vụn và bụi cát mù mịt, lôi đài hóa thành một đống đổ nát.

Kẻ đó đắc thủ thì không dừng lại, hút Âu Dương Bất Tu dến bên mình, kẹp vào nách rồi lách đi, tránh khỏi thái thượng trưởng lão truy kích.

Mộ Dung Tử Thanh thấy gã chìm trong màn oanh kích, sắc mặt trắng nhợt đi, thân thể mềm nhũn không đứng lên được.

"Âu Dương Võ Quốc, đồ thất phu vô sỉ." Thái thượng trưởng lão râu tóc dựng đứng. Diệp Phong coi như đã thành nữ tế của Mộ Dung gia, giờ ông ta trơ mắt nhìn gã bị giết thì sao không giận cho được. Một đòn của hắn cơ hồ thi triển bát thành uy năng của tam giai võ tôn, dù tu vi của Diệp Phong cao hơn nữa cũng khó lòng thoát được.

Âu Dương Võ Quốc - - võ tôn khác của Âu Dương gia đồng thời là trưởng tộc đang đứng trên không, lạnh lùng nhìn Âu Dương Bất Tu thoi thóp trong tay: "Kẻ dám sỉ nhục người Âu Dương gia, ta để hắn chết thông khoái như thế là tiện nghi lắm rồi."

"Ngươi đường đường là võ tôn mà lại dùng thủ đoạn đánh lén một hậu bối, thật không biết xấu hổ."

"Giết một tiểu tử, lão phu đánh lén hay không có khác gì nhau?" Âu Dương Võ Quốc ngạo nghễ, vốn với thân phận của hắn không nên gây ra việc mất danh dự như thế.

Nhưng thực lực và tiềm lực Diệp Phong thể hiện ra thái quá kinh nhân, giờ Mộ Dung gia vì có gã mà thêm một võ tôn, Âu Dương Võ Quốc ẩn mình cũng không nén được nữa, nếu còn không xuất thủ e rằng sau này không còn cơ hội giết gã nữa. Một khi gã hoàn toàn trưởng thành, tuyệt đối là mối họa tâm phúc cho Âu Dương gia, nên hắn không hề do dự gì ra tay ngay.

"Lão tặc, ngươi nói cái gì." Trong đống đổ nát của lôi đài vang lên tiếng quát đầy khí thế của Diệp Phong: "Lão thất phu ngươi cũng xứng giết được ta sao?"

Xoạt. Diệp Phong từ trong đống đổ nát lao lên, đáp xuống đất, trừ y phục hơi tơi tả thì thân thể gã không có dấu hiệu thụ thương. Trong tích tắc công kích tới đích, gã lập tức thi triển Thần thông biến, thực lực trở nên gần như ngang với võ tôn, nên mới thoát được. Bằng không dù nhục thân của gã có mạnh hơn nữa thì dù không mất mạng trong tay Âu Dương Võ Quốc cũng sẽ trọng thương.

Trước khi lao ra khỏi đống đổ nát, gã đã thu lại Thần thông biến nên không ai phát giác.

"Không… không thể nào." Âu Dương Võ Quốc kinh hãi. Hắn tự xuất thủ nên biết rõ uy năng thế nào. Dù là điên phong võ tông cũng khó lòng giữ được tính mạng, thiếu niên này tối đa chỉ có thực lực sơ giai võ tông, sao lại ung dung tiếp được công kích của võ tôn?

"Diệp Phong." Mộ Dung Tử Thanh lao tới, nước mắt kinh hỉ tuôn tràn.

Quỷ Vô Cực cũng thầm thở phào, vốn y không tin với thực lực của Diệp Phong lại dễ dàng mất mạng trong tay đối phương. Lúc trước gã cũng dùng thực lực đấu với y mà bất bại.

Thái thượng trưởng lão vừa kinh ngạc vừa mừng, đứng chặn giữa gã và Âu Dương Võ Quốc, đề phòng đối phương hạ độc thủ.

Sắc mặt Âu Dương Võ Quốc vốn lạnh lùng biến thành cực kỳ khó coi, không ngờ một đòn toàn lực lại không làm gì được thiếu niên đó, lẽ nào trên mình gã có hộ thân linh khí? Lai lịch của gã thế nào? Dù sao gã là viên đá cản đường Âu Dương gia thôn tính Mộ Dung gia, nhất định phải trừ đi.

Bất quá khi nhìn Âu Dương Vị Minh lép hẳn trước Quỷ Vô Cực rồi nhìn thái thượng trưởng lão đang sẵn sàng thì biết cơ hội giết Diệp Phong đã qua, đành tức giận hừ lên: "Việc hôm nay, Âu Dương gia chơi đến cùng với các ngươi. Nhị tôn lão, chúng ta đi."

Âu Dương Vị Minh thấy cháu trai đã được cướp lại, không còn ham chiến nữa, bức lùi Quỷ Vô Cực rồi thì quay lại bên Âu Dương Võ Quốc.

"Sẵn sàng phụng bồi!" Có Quỷ Vô Cực, thực lực Mộ Dung gia không kém gì Âu Dương gia, thái thượng trưởng lão có vốn nên lạnh lùng đáp.

"Muốn đi hả, đã hỏi ta chưa?" Diệp Phong ngang nhiên bước lên, giận dữ nhìn lên không. Đối phương ban nãy muốn giết gã, nếu không vì gã biết Thần thông biến, ít nhất bây giờ đã trọng thương. Với địch nhân muốn lấy mạng mình, gã không bao giờ khách khí.

"Hừ, ngươi mà cũng định ngăn cản bọn ta?" Âu Dương Võ Quốc cười khinh miệt: "Lão phu cho ngươi cơ hội, xem ngươi giở được trò gì."

Lúc trước hắn đánh lén mà không giết được gã, cảm giác mất hết mặt mũi, giờ gã đứng ra, hắn tất nhiên muốn nhân cơ hội vãn hồi lại. Nếu nhân đó trừ diệt gã luôn càng tốt. Đối phương chỉ có hai võ tôn thực lực tương đương, bọn hắn muốn đi lúc nào chẳng được.

Diệp Phong lắc tay, lấy Tru Thần cung ra, kim nguyên năng lượng lăng lệ nhang chóng ngưng tụ thành hình!

"Thuấn sát tiễn!"

Kim quang xẹt ra, bản năng của Âu Dương Võ Quốc cảm giác được nguy hiểm, theo ý thức ngưng tụ một tầng thổ nguyên năng lượng thuẫn.

Chát! Thổ nguyên thuẫn bị xuyên thấu, Âu Dương Võ Quốc thủng một lỗ giữa lòng tay. Thương thế tuy không nặng nhưng chấn động trong lòng hắn không lời nào tả được. Hắn đường đường là tam giai võ tôn lại bị thương trong tay một thiếu niên, nếu không tự thân trải nghiệm, dù thế nào hắn cũng không tin.

Trong khoảnh khắn ngẩn ra, lại một đạo kim quang lóe lên.

"Ảo ảnh tiễn!" Diệp Phong không đợi đối phương phản ứng, lại bắn ra một tên.

Âu Dương Võ Quốc luống cuống, không dám ngạnh tiếp, cũng may mũi tên không quá nhanh, lão nghiêng người định tránh đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

"A!" Âu Dương Bất Tu trong tay hắn đột nhiên gào lên thê thảm, phảng phất dùng chút khí lực sau chót. Tâm tạng hắn đổ máu, đoạn khí lập tức.

"Tu nhi!" Âu Dương Vị Minh đau xé lòng, gầm lên nát dạ.

Hóa ra công kích Âu Dương Võ Quốc là hư tiễn, còn thực tiễn nhắm vào Âu Dương Bất Tu. Vốn Âu Dương Võ Quốc đời nào để gã dễ dàng đắc thủ như vậy, nhưng sau khi thụ thương khiến hắn tâm hoảng ý loạn, không nhận ra mũi tên của gã có huyền cơ, thành thử Âu Dương Bất Tu mới mất mạng.

"Hay, ngươi hay lắm." Âu Dương Võ Quốc nói từng chữ: "Giết người trong tay lão phu, ngươi là kẻ đầu tiên. Lão phu nhất định khiến ngươi hối hận."

"Tính mạng hai lão quỷ các ngươi, tạm gửi lại. Món nợ giữa chúng ta sẽ có ngày được thanh toán." Diệp Phong coi như không thấy lời uy hiếp của đối phương, lạnh giọng nói: "Bất quá những kẻ khinh miệt Tử Thanh lúc này đều phải để mạng lại. Âu Dương Bất Tu là đầu tiên."

"Quỷ lão!" Diệp Phong lạnh giọng quát.

Quỷ Vô Cực cười lạnh tàn khốc, thân hình như quỷ mị lướt qua đám đông.

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!

Ác hán đầu trọc, tên lùn và ba kẻ gây loạn tướng mạo xấu xa bị Quỷ Vô Cực phong tỏa khí hải trong nháy mắt, ném đến dưới chân Diệp Phong.

Nhìn nụ cười như ác ma của Diệp Phong, cả năm cùng rùng mình: "Tha mạng. Diệp công tử tha mạng."

"Tha mạng? Ban nãy các ngươi không phải ngông nghênh lắm sao?" Gã lạnh giọng: "Tử Thanh, những tên này giao cho muội xử lý."

Mộ Dung Tử Thanh cười yêu kiều đoạn lạnh lùng: "Không cần phiền hà làm gì, giết hết là xong."

"Ừ, toàn bộ giết sạch… không hiểu Âu Dương gia có ý kiến gì không?" Diệp Phong nhìn lên thinh không với vẻ đùa cợt.

Âu Dương Vị Minh đau lòng vì tôn nhi thảm tử, mục quang nhìn Diệp Phong chằm chằm như muốn nuốt sống, những việc khác, lão không để tâm. Âu Dương Võ Quốc giật mình, thầm hô không ổn.

Xú tiểu tử gian trá. Lời Diệp Phong xem có vẻ thị uy, thật ra đẩy Âu Dương Võ Quốc vào lựa chọn khó khăn.

Năm người này mới là võ sư, không phải tộc nhân Âu Dương gia, Âu Dương Võ Quốc hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của chúng. Nhưng ý nghĩ này giữ trong lòng không sao, bộc lộ ra sẽ khiến mọi thế lực phụ thuộc sẽ thất vọng ly tâm. Việc này vốn do Âu Dương gia sắp đặt, các thế lực phụ thuộc chỉ tiến hành theo, giờ tình thế bất lợi, Âu Dương gia lại phủi mông mà đi, nói thế nào cũng không bào chữa được.

Nếu cứu năm người này phải bạo phát chính diện xung đột với hai võ tôn của đối phương. Về thực lực, hai võ tôn Âu Dương gia không sợ Quỷ Vô Cực và thái thượng trưởng lão, dù không cứu được người nhưng chí ít cũng thể hiện thái độ tích cực, thế là đủ rồi.

Nhưng Âu Dương Võ Quốc liếc Diệp Phong cầm Tru Thần cung, uy phong lẫm lẫm đứng dưới đất, lập tức cảm thấy e dè vô cùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio