Thấy giao chiến kết thúc, Thẩm Lan và nhị nữ từ trong gian phòng có kết giớ bước ra, mỉm cười đón Diệp Phong. Đông Phương Hồng Diệp nghe nói gã đưa mình và ngoại công đến Nam chiêm Bộ châu thì mắt hơi mờ đi rồi trở lại bình thường.
Diệp Phong bước lên cầm tay cô, cười với vẻ xin lỗi: "Đệ muốn tỷ thoát ly Đông Phương gia, tỷ có buồn không?"
Đông Phương Hồng Diệp mỉm cười lắc đầu: "Kỳ thật tỷ không có cảm tình nhiều với Đông Phương gia, chỉ là mẫu thân sinh ở đó nên hơi buồn mà thôi. Hiện tại tỷ là người của đệ, đệ đưa đi đâu thì tỷ đến đó."
"Trừ đệ thì thư thư chỉ còn ngoại công là thân nhân, chỉ e lão nhân gia không đành." Cô nhìn Đông Phương Minh, trong lòng đã tha thứ cho hành vi đuổi con gái năm xưa của ông ta, tin rằng linh hồn mẫu thân ở trên trời cũng vui lòng với kết quả này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"Lão phu tuy có phần không đành nhưng bao năm nay đã lao tâm lao lực vì lợi ích Đông Phương gia, sau cùng mất cả con gái, nhưng lão phu được gì? Khi không còn giá trị chẳng phải đã bị trưởng lão hội đá bay, chỉ còn làm một trưởng lão trên danh nghĩa sao?" Đông Phương Minh cười khổ: "Hiện tại lão phu đã nghĩ thông, lợi ích gia tộc gì đó, tộc nhân mạnh lên gì đó… không còn liên can đến lão phu, trong tộc còn mấy vị trưởng lão và tộc trưởng, tin rằng Đông Phương gia tộc vẫn đứng vững, chi bằng lão phu theo Hồng Diệp, thoái ẩn hưởng niềm vui thiên luân."
"Ngoại công." Hồng Diệp vừa mừng vừa cảm động, được ở cùng ngoại công coi như thỏa được mộng tưởng sống với thân nhân.
"Đã vậy chúng ta mau quay về." Diệp Phong hớn hở nó. Việc mời các phương thế lực, gã giao cho Hỏa Vân môn và Ưng Thứu bang toàn quyền xử lý, có Mộ Dung gia hiệp trợ, các nơi sẽ nhanh chóng nhận được lời mời. Với ảnh hưởng của hai đại thế lực và uy vọng của gã sau khi xuất quan, chắc không thế lực nào cự tuyệt tham gia đại hội kết minh. Gã chỉ cần về Mộ Dung gia đợi ngày đàm phán.
"Đừng quên huynh còn nợ muội và Hồng Diệp thư thư danh phận." Mộ Dung Tử Thanh nắm đúng thời cơ tiến ra, bĩu môi trách móc đầy khả ái, tuy họ đã là nữ nhân của gã nhưng không thể thiếu lễ nghi quan trọng đó.
"Sẽ không để muội thiệt, nghịch ngợm quá." Diệp Phong thân mật véo má cô, cười bảo: "Chưa biết chừng gia gia muội đã chuẩn bị xong hết rồi. Về đến nơi ta sẽ chính thức cưới hai người, coi như mọi việc đều xong xuôi."
Chúng nhân cùng cười nói quay về Nam chiêm Bộ châu, để lại một nhóm võ hoàng Đông Phương gia thầm đau lòng vì mất đi chỗ dựa như Diệp Phong.
oOo
Diệp Phong dẫn chúng nhân trực tiếp đáp xuống Mộ Dung phủ, bầu không khí có phần hơi lạ lùng. Về đến nơi, gã không thấy cảnh treo đèn kết qua, tiệc tùng vui vẻ như dự liệu mà thấy mấy tộc nhân nắm quyền đều tỏ vẻ u sầu.
Hiện nhiệm tộc trưởng Mộ Dung Càn, cũng là phụ thân Tử Thanh, nghe nói gã đến thì vui mừng, vội vàng ra đón.
"Diệp Phong, cậu về kịp lúc lắm, lão phu đang cân nhắc xem đợi cậu về hay đến Hỏa Vân môn nhờ tà hoàng đại nhân giúp?" Mộ Dung Càn buông một câu khiến Diệp Phong ngớ người, mới mấy ngày mà Mộ Dung gia đã có chuyện?
"Xảy ra chuyện gì?" Diệp Phong hỏi gấp.
"Phiền hà lần này không phải của Mộ Dung gia, mà là Vô Song môn." Mộ Dung Càn chỉnh lý lại các chi tiết rồi kể tường tận.
Vốn trước khi gã xuất quan, Vô Song môn đã chuẩn bị hành động, mục đích là vì Trương Bách Cường nóng lòng báo thù cha cho nên vội về Vân Châu tự thân tru sát Trương Bất Bại. Thực lực của y đã đạt đến võ tôn tứ giai, có đu tư cách đó.
Bọn Lý Ngọc tuy không yên lòng vì tin tức cho biết thực lực của Trương Bất Bại ngang ngửa Trương Bách Cường, nếu y đi một mình có thể sẽ bị đối thủ vây công. Vì thế Vô Song môn quyết định xuất động nhân mã gồm mấy võ tôn và hơn mười võ tông trong nội môn, cùng Trương Bách Cường quay về, nhân thể thu phục các thế lực Vân Châu.
Theo lý, thực lực đó đủ vô địch Vân Châu, dù không hoành tảo cả châu thì tự giữ mình tất không thành vấn đề.
Tiếc rằng mọi việc liên tục phát sinh biến cố, Trương Bất Bại một năm trước còn là tam giai võ tôn thì lại tiến lên thiên tôn một cách đầy quỷ dị. Trương Bách Cường hoàn toàn không phải địch thủ, lúc cao thủ Vô Song môn định cứu viện thì Trương gia lại xuất hiện cường giả cấp võ hoàng.
Tuy tu vi của Lý Ngọc đạt đến thiên tôn nhưng đấu với võ hoàng thì không nghĩa lý gì. Trừ Trương Bách Cường liều mạng đấu với Trương Bất Bại, bỏ chạy đi đâu không biết thì tất cả đều bị võ hoàng đó bắt sống.
"Phụ thân được tin đó thì tự dẫn người đến Vân Châu bàn chuyện với đối phương, lúc đó mới biết đối phương có tu vi cao giai, thực lực bất phàm. Đối phương chỉ có một người nhưng không nể Mộ Dung gia, chỉ đáp ứng tạm thời không giết bọn Lý Ngọc, mà không định thả người." Mộ Dung Càn kể lại một hơi, rồi nhìn Diệp Phong chờ đợi.
Nghe xong, Diệp Phong nhíu chặt mày, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Đối phương tuy là cao giai võ hoàng, nhưng nhóm lão gia tử liên hợp lại cũng có kém gì đâu?"
Mộ Dung Càn cười khổ: "Sự thật chính như đúng như vậy, sau cùng hai bên bạo phát xung đột, nhóm phụ thân với thực lực Tam tài trận nên chiếm ưu thế nhưng đối phương có công pháp quỷ bí, tuy không phải đối thủ nhưng khiến nhóm phụ than không làm gì được. Phụ thân e dè an nguy của người Vô Song môn, không dám ép quá, đến giờ hai bên vẫn giằng co tại Vân Châu. Đối phương tựa hồ không vội, chỉ cần phụ thân không đến thì cũng chỉ tọa trấn Trương gia."
"Lai lịch võ hoàng này thế nao? Có quan hệ gì với Trương gia?" Diệp Phong hơi nghi hoặc, trước đây gã không nghe nói Trương gia từng xuất hiện võ hoàng cường giả. Vân Châu khốn cùng, nếu một thế lực phổ thông xuất hiện võ hoàng tất nhiên sẽ đồn đại khắp nơi, dù mấy trăm năm sau cũng không đến nỗi không còn ai nhắc tới. Nên gã dám chắc võ hoàng này không có quan hệ máu mủ với Trương gia. Trương Bách Cường cũng là huyết mạch Trương gia, đối phương là tiền bối của y tất nhiên sẽ không cạn tình như vậy.
"Không rõ, theo tin phụ thân truyền về thì công pháp của người này tương tự Trương Bất Bại." Mộ Dung Càn cũng không rõ lắm.
"Tức là mục đích của đối phương không phải đối địch với Mộ Dung gia hoặc Vô Song môn." Nghe xong, gã hiểu ngay, nheo mắt nói: "E rằn người đó chỉ kéo dài thời gian cho Trương Bất Bại tìm thấy Trương Bách Cường rồi trảm thảo trừ căn."
Mộ Dung Càn lập tức tỉnh ngộ, gật đầu: "Chỉ e như vậy, đối phương không giết cũng không thả người Vô Song môn là để nhóm phụ thân bận tâm vì việc này, hơn nữa ném chuột sợ vỡ đồ, còn người Trương gia nhân cơ hội tỏa đi khắp Vân Châu tìm Trương Bách Cường, phát hiện là diệt trừ. Đối phương lấy người Vô Song môn làm con tin bức Mộ Dung gia không được can thiệp, như thế Trương gia có thể trừ được mối họa tâm phúc, cũng không căng thẳng với Mộ Dung gia…"
"Có tin về Trương Bách Cường chưa?" Sắc mặt gã dần sầm xuống.
"Vẫn chưa, sau trận chiến với Trương Bất Bại, nghe nói y trọng thương, thi triển bí thuật thoát thân, sau đó không có tung tích gì. Nhưng với thế lực của Trương gia tại Vân Châu mà không tìm được thì y có lẽ vẫn còn sống." Mộ Dung Càn phân tích rất có lý, nếu Trương Bách Cường ngộ nạn, thì trương giả phải tìm được thi thể y từ lâu.
Bất quá suy đoán này không phải là tuyệt đối, hoặc Trương gia đã tìm được Trương Bách Cường, chỉ là giấu kín mà thôi… Mộ Dung Càn không cho gã biết phân tích này.
"Tốt nhất y còn sống. Bằng không…" Ngữ khí Diệp Phong hơi lạnh lẽo. Trương Bách Cường là huynh đệ đã giúp đỡ khi gã khó khăn, gã tuyệt đối không để cho huynh đệ gặp nạn.
"Không thể chần chừ được, ta đi Vân Châu một chuyến."
"Bọn muội đi cùng…" Ba cô cùng lên tiếng.
"Xin lỗi, Tử Thanh, Hồng Diệp thư." Gã tỏ vẻ hổ thẹn: "Hôn lễ đã hứa e rằng phải hoãn lại."
"Không sao, chỉ là thủ tục thôi mà, trong lòng huynh có bọn muội là đủ rồi." Hai cô mỉm cười thông cảm, thấm đượm nhu tình.
"Nhị vị thư thư mới lĩnh hội được cảnh giới huyền ảo, tốt nhất là nên ở lại vạn niên linh trì tĩnh tu một thời gian, nhanh chóng đột phá. Việc này với Phong chỉ cất tay là xong, các vị không nên lo lắng." Thẩm Lan đột nhiên đề nghị.
"Thẩm Lan nói đúng, hai ngươi nên ở lại Mộ Dung gia nhanh chóng đột phá võ hoàng, như vậy ta càng yên tâm." Gã cũng tán đồng.
Qua mấy ngày gần nhau, ba cô đã thân như chị em, nên không cho rằng Thẩm Lan nói vậy là vì tư tâm, cân nhắc một lúc cả Hồng Diệp và Tử Thanh cũng thấy tu luyện đột phá mới là việc quan trọng bởi với tu vi hiện thời mà đi cùng, có khi Diệp Phong phải phân tinh lực ra bảo vệ họ. Để sau này không thành gánh nặng cho gã, cả hai quyết tâm phải nhanh chóng tấn cấp võ hoàng, mai sau còn trợ lực cho gã phần nào.
Thương nghị xong xuôi, gã thuật lại sơ qua việc hẹn các thế lực cho Mộ Dung Càn nghe, đồng thời Mộ Dung gia chuyển đạt cho Hỏa Vân tà hoàng nhiệm vụ của Hỏa Vân môn. An bài thỏa đáng xong, gã và Thẩm Lan nhanh chóng lướt về Vân Châu.