Độc phấn của Bách Thảo cốc rất nhiều, tuyệt đối đủ khiến Diệp Phong chắc lưỡi. Hiệu quả của độc phấn này dùng để ám toán Trương Bất Bại thì cực kỳ thích hợp. Hắn đang kịch chiến, khí huyết sôi trào là bình thường, chỉ cần thần bất tri quỷ bất giác thì hắn không chỉ trích được.
"Giao cho mỗ, à… một nửa phân lượng là được." Gã nghiêng người che tầm mắt của người khác, xòe tay nói khẽ.
Tạ cô nương dở tin dở không, lấy ra một túi dược phấn nhỏ, chia làm đôi rồi đưa cho gã, hỏi với vẻ không hiểu: "Nhưng dược phấn phải để tên xấu xa đó hít vào mới hữu hiệu, ban nãy ngươi cũng nói là không nhúng tay, làm cách nào để dược phấn chui vào mũi hắn?"
Diệp Phong cười thần bí, tự tin nói: "Ha ha, chỉ cần không bị họ phát hiện thì không tính là mỗ nhúng tay chứ? Việc này chỉ hai chúng ta biết, nếu cô nương để lộ thì dược phấn là do cô nương cho, Trương huynh mà giận, sau này sẽ không để ý đến cô nương nữa…"
"Hừ, ai cần y để ý…" Tạ cô nương nhắn mũi, mặt đỏ ửng. Tuy ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng thầm quyết định, nhất định giữ kỹ bí mật này, không để Trương Bách Cường biết.
"Ngươi có cách nào đó trong tình huống không ai biết, rắc vào mình tên xấu xa kia không? Đừng thất thủ để liên lụy đến y?" Tạ cô nương vẫn không yên tâm.
Trong trường, năng lượng tung hoành, nếu không được nguyên lực bao bọc, dược phấn rải vào là bị thổi bay ngay, căn bản không ảnh hưởng được đến Trương Bất Bại, nói gì khiến hắn hít vào. Nhưng nếu dùng năng lượng bọc lấy dược phấn, lẽ nào hai người lại không biết? Tạ cô nương sợ Diệp Phong không biết cách dụng độc mà rải loạn lên, khiến cả Trương Bách Cường cùng trúng độc thì khéo quá hóa vụng.
"Yên tâm, việc không chắc chắn, tại hạ làm." Diệp Phong mỉm cười, nắm dược phấn vào trong tay, một khí đoàn cực nhỏ cuốn dược phấn lên, khe khẽ xoáy tròn.
"Ồ, thủ pháp khống chế gì vậy? Dạy ta đi." Thân là tôn nữ Bách Thảo cốc chủ, tất nhiên cô rất hứng thù với thủ pháp khống độc này. Dùng nguyên lực thôi động dược phấn tất có nhiều dấu tích, còn như Diệp Phong lợi dụng khí lưu thao túng dược phấn một cách hoàn mỹ hiển nhiên kín đáo hơn. Tuy dùng nguyên lực có thể gián tiếp thao túng khí lưu nhưng so với thủ đoạn nhuần nhuyễn tự nhiên của gã thì kém xa.
Tạ cô nương cơ hồ không nhận ra lòng tay gã có nguyên lực khí tức…
Gã mỉm cười không đáp, khẽ đẩy nhẹ, khí lưu mang theo dược phấn vô thanh vô tức hòa vào không khí hỗn loạn trong vòng chiến.
Lúc này trong trường khí kình tung hoành, vô số khí lưu tràn qua tràn lại, dòng khí của gã lẫn vào thì không ai chú ý. Ngay cả Tạ cô nương nhìn không nháy mắt mà cũng mất tung tích của dược phấn. Tuy khí lưu trong trường ào ạt nhưng dải khí của Diệp Phong rõ ràng không bị ảnh hưởng, độc phấn được bọc rất kỹ, hoàn toàn không rơi ra.
Trương Bất Bại đang dùng nguyên lực bọc thân, kịch liệt đối kháng với Trương Bách Cường. Diệp Phong ung dung để khí lưu bao bọc độc phấn trôi nổi quanh hắn, tìm cơ hội song phương cùng chú tâm để thần bất tri quỷ bất giác tống dải khí vào mồm Trương Bất Bại… Gã không định can thiệp thô bạo.
Trương gia thúc điệt đã đấu hơn nửa canh giờ, lúc trước song phương đều hao tổn, giờ giao đấu sinh tử nên không giữ lại dư lực. Đến mức này, cả hai đều kiệt quệ. Toàn thân Trương Bách Cường không biết chịu bao nhiêu vết thương ở mọi mức độ, Trương Bất Bại dù sao cũng có tu vi cao hơn, chỉ dính hơn mười vết thương. Xem ra chỉ chừng mười phút nữa là cung, Bách Cường khả năng sẽ không chống chọi nổi.
"Trương thị - - Hổ bào." Trương Bách Cường gầm lên, hỏa nguyên lực cháy lên đùng đùng, khí tức bạo tăng.
"Hừ, lại là chiêu đó." Khi trước Trương Bách Cường lợi dụng môn bí thuật này đào tẩu khỏi tay Trương Bất Bại… Giờ y đã kiệt sức, lại thi triển môn bí thuật phẩm cấp không cao này, thương thế phản nghịch rất nặng. Nhưng y mặc kệ, muốn thắng thì phải liều.
"Quỳ Hoa bí tốc." Kim nguyên khí tức của Trương Bất Bại tăng vọt, thân hình càng nhanh nhẹn. So sức mạnh, hắn tất nhiên khó so được với Trương Bách Cường thân hoài hỏa nguyên lại bạo phát cuồng lực, nên hắn quyết định dùng tốc độ tránh đi.
Ầm! Công kích của Trương Bách Cường lướt qua nguyên lực khải giáp của Trương Bất Bại, đốt cháy mặt đất. Trương Bất Bại tốc độ tuy nhanh nhưng cùng bị ảnh hưởng, hít sâu một hơi, tiếp tục thôi động khí hải, kim nguyên năng lượng ti bị đứt lập tức lại vươn lên, bao bọc thật chặt thân thể.
Trương Bất Bại không sao ngờ rằng, ngay lúc hắn hít một hơi đó thì chút độc phấn đã lặng lẽ chui vào miệng. Nguyên lực ngoài da của hắn bị Trương Bách Cường đánh tan, Diệp Phong nhân cơ hội đó đưa dòng khí mảnh như tơ chui vào, rồi khi hắn hít hơi thì độc phấn vào theo.
Độc phấn nhập thể, Trương Bất Bại lúc đầu không nhận ra, đang lúc giao chiến mà khí huyết sôi lên là bình thường.
Trương Bách Cường liên tục mãnh công mà không thể chính diện đánh trúng Trương Bất Bại, nguyên lực tiêu hao nhanh kinh người. Gã quỳ một chân xuống đất thở hồng hộc, hiển nhiên gánh nặng sử dụng bí thuật đã hiện rõ, gã không còn kiên trì được lâu nữa.
"Tiếc là ngươi thua rồi." Trương Bất Bại cười gằn, thân ảnh như quỷ mị lướt sang bên phải Trương Bách Cường, thò tay như độc xà, đầu ngọn tay vườn dài từng sợi kim ti sắc bén, đâm thẳng vào vai Trương Bách Cường.
Tuy hắn hận không thể đem đối phương ra tùng xẻo nhưng Diệp Phong có mặt ở đó nên dù có lớn mật hơn hắn cũng không hạ sát thủ với Trương Bách Cường, chỉ cần trọng thương y là đủ, hôm nay hắn sẽ thoát được họa sát thân.
Trương Bách Cường không tránh được liền gầm lên như sấm, tụ hết nguyên lực lấy thân thể làm vũ khí, hung hãn đập vào đối phương. Đập trúng lần này e rằng sẽ lưỡng bại câu thương.
Trương Bất Bại đương nhiên không muốn đem thân mạo hiểm, chuẩn bị tránh khỏi lôi đình nhất kích của đối phương rồi lách ra sau lưng Trương Bách Cường để trọng thương y… Nhưng khi hắn sững lại, công kích sắp nhả ra thì khí huyết đột nhiên không nghe lời, sôi lên mãnh liệt khiến nguyên lực của hắn ngưng trệ, mất hết động lực.
Dị biến này chỉ xảy ra trong phần mười giây, tuy Trương Bất Bại phản ứng lập tức, dùng nguyên lực áp chế ngay, nhưng chiến đấu lại được phép sơ sảy sao? Tích tắc đó, Trương Bách Cường xá thân giáng tới, thân thể rực cháy mang theo lực đạo điên cuồng trúng ngay ngực hắn.
Sau tiếng nổ vang vọng cùng hỏa quang xung thiên, Trương Bất Bại phun máu có vòi, văng đi như cái bao tải rách. Ngực hắn máu thịt bầy nhầy, không còn cái xương nào nguyên lành, cái gãy nặng nhất thành mười mấy đoạn, dựng lên lởm chởm… Ngực hắn thủng một lỗ to, thấy rõ cả ngũ tạng lục phủ bị dồn lại làm một, ghê rợn cực độ.
"Phịch." Trương Bách Cường ngã gục xuống đất, cú va chạm vừa rồi khiến y chịu xung kích cực nặn, xương vai gãy nát, huyết nhục bầy nhầy.
"A." Tạ cô nương kinh hãi ré lên, vội lên xem xét, đồng thời lấy ra đủ loại túi thuốc rắc lên vết thương của y.
"Ta… thắng rồi." Trương Bách Cường lộ ra nụ cười miễn cưỡng, như trút được gánh nặng: "Phụ thân, sau rốt cũng cũng trả được thù."
Nói xong, y ngoẹo đầu ngất xỉu.
"Ngươi.. ngươi đừng dọa ta." Tạ cô nương cuống lên, cơ hồ rơi lệ, lần này Trương Bách Cường bị thương nặng hơn nhiều, dù cố có liệu thương dược tốt nhất của Bách Thảo cốc cũng không dám chắc chữa lành được…
Diệp Phong bước lên thăm dò một lúc rồi khuyên: "Trương huynh không sao đâu." Truyện Sắc Hiệp -
Gã nhét một viên Sinh hóa đơn vào miệng y rồi dồn nguyên nguyên lực bảo vệ tâm mạch, ánh mắt liếc Trương Bất Bại chắc chắn không sống được nữa. Hiện giờ độc phấn tại thể nội hắn không bị nguyên lực áp chế, độc tính sau rốt cùng toàn diện bạo phát, thân thể hắn như được bơm căng, sau cùng nổ tung thành thịt vụn.
"Ngươi định làm gì." Tạ cô nương ré lên. Diệp Phong cõng Trương Bách Cường, định về Vô Song môn.
"Tất nhiên là đưa Trương huynh về liệu thương." Gã bật cười.
"Bách Thảo cốc nhà ta không chỉ dụng độc đại lục đệ nhất, cứu người cũng không kém. Ngươi đưa y đến Bách Thảo cốc, gia gia ta sẽ chưa khỏi cho y." Tạ cô nương hiển nhiên không yên lòng.
"Bách Thảo cốc dụng độc đích xác danh bất hư truyền, bất quá cứu người thì…" Diệp Phong mỉm cười, rõ ràng không nghe lời.
"Nếu ngươi không chữa được há chẳng hại y?" Tạ cô nương không bỏ cuộc, như con mèo lao lên định đoạt lại Trương Bách Cường. Nhưng cô nào phải đối thủ của Diệp Phong, liên tục mấy lần hụt thì mặt hiện rõ nét giận, nhưng đành bó tay.
"Diệp mỗ định mời Tạ cô nương cùng về Vô Song môn, bất quá hiện tại mỗ đổi ý." Gã cười: "Xin cô nương về cho cốc chủ gia gia biết vào ngày đã định tự thân đến một chuyến, Diệp mỗ muốn giao dịch với cốc chủ."
"Tạ cô nương cứ đến cùng lệnh gia gia, khi đó Diệp mỗ sẽ trả lại một Trương minh khỏe mạnh cho cô nương." Đoạn gã ấn chân, lướt đi như bay. Tạ cô nương muốn đuổi theo nhưng bì sao được tốc độ của gã.
Cô bất lực giận châm trên không, mím môi lao về phía Bách Thảo cốc, đợi lúc gặp gia gia phải nhờ lão nhân gia trừng phạt tên xấu xa đó.
Cô không biết Diệp Phong nên không biết rằng lần này dù gia gia không gì không làm được của cô cũng không thể giúp được.