Chương : Gặp Lại Cố Nhân
Trong phòng rối tung, quần áo bị ném rải rác khắp mọi góc phòng, hình ảnh này càng thêm chứng tỏ hai người bọn họ đã trải qua một đêm kịch liệt. Bên ngoài mặt trời chiếu ánh sáng rực rỡ còn bên trong gian phòng lại là một màn ấm áp, chắc hẳn đây là buổi sáng trong lành và tươi đẹp, vừa tỉnh lại, nhưng Yên Lam đã cảm giác toàn thân, từ trên xuống dưới giống như bị vật nặng đè qua, nhức nhối không dứt, nàng khẽ liếc mắt, lén ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn còn say ngủ, nhịn không được khẽ chuyển mình một cái, xoay chuyển đó khiến nàng đau đến đến kinh ngạc mà thở hốc
Cận Thế Phong giật mình mở mắt dậy, nửa thân người trên cường tráng, đẹp đẽ xoay nghiêng nhìn nàng, đôi mắt tinh anh, sâu sắc mê người quan sát đánh giá nàng, rồi khẽ nói. “Cơ thể em có thấy đau nhức không?”
Trong nhaý mắt, Yên Lam đỏ mặt “Không…” Mới là lạ.
Đánh thức hắn, cơ thể quang loã khiến nàng một chút cử động nhẹ cũng không dám, kéo chăn trùm lên người mình.
“Em rõ là rất đau.” Hắn tiến sát vào người nàng, lập tức đem nàng đặt ở dưới thân, nheo mắt. “Không cho phép nói dối.”
“Em…” Bị hắn đặt dưới thân, nàng ngửi thấy được mùi đàn ông toả ra từ cơ thể hắn, một mùi hương vừa dễ chịu, vừa gợi cảm nhưng lại khiến cho nàng có chút choáng váng, hơi thở có phần bất ổn. “Em thực sự không có đau….Thật ra là có hơi khó chịu một chút, có thể là do tối qua vận động quá kịch liệt…”
Trơi ơi, nàng đang nói cái gì vậy? Trong đầu lại nhớ lại cảm xúc mãnh liệt tối qua một lần nưã, toàn thân nàng bắt đầu phát nhiệt, miệng khô lưỡi khô.
Ngón tay thon dài cuả Cận Thế Phong xoa nhẹ cần cổ trắng nõn cuả nàng, dấu hôn mờ mờ nhưng vẫn nhìn thấy rất rõ. “Anh rõ ràng thấy là cơ thể em đang đau nhức, biểu hiện cuả em so với lần đầu tiên giống hệt như nhau!”
“Á?” Sao ~~ thật là ức hiếp người mà! Hại nàng toàn thân từ trên xuống dưới khẩn trương cao độ, mồ hôi cũng toát hết cả ra. “Em biết, nhưng mà chuyện đó…còn có thể không ngại ngùng sao!”
“Phải sao?”
“Phải” Hắn không đề cập tới, nàng gần như đã muốn quên đi cái ký ức đáng sợ đêm hôm đó.
Yên Lam nhìn hắn, đột nhiên phát hiện rằng sức ảnh hưởng cuả người đàn ông này đối với nàng rất lớn, cảm giác rằng dường như chỉ cần có hắn bên cạnh, chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng. “Lần đầu tiên cuả em không phải là cho anh, anh không bận tâm sao?” Nghĩ thầm trong lòng, nàng quyết định phải nói ra.
Cận Thế Phong nhìn nàng không nói gì, tỏ ý để nàng tiếp tục nói.
Yên Lam nuốt nuốt nước bọt, nói tiếp. “Em cũng không biết hắn ta là ai? Khi đó em bị trúng thuốc mê, tỉnh lại thì đã ở trên giường.”
Nhìn biểu hiện bình tĩnh cuả Cận Thế Phong, Yên Lam nói, “Anh cũng không tức giận chứ?”
“Anh vì sao phải tức giận hử!” Cận Thế Phong buồn cười nói. Trong nháy mắt cố tình lơ đễnh đi biểu hiện thất vọng, buồn bã cuả Yên Lam. “Hơn nưã, anh làm sao có thể tự mình làm mình tức giận được?”
“Đúng vậy! Cũng mặc kệ chuyện của anh, anh vì sao muốn….Anh, anh nói cái gì? Tự mình làm mình tức giận? Chẳng lẽ là anh?” Yên Lam không dám tin thốt lên.
“Đúng vậy! Người đó chính là anh, lúc anh tỉnh dậy, em đã không thấy tăm hơi đâu rồi. Sau đó lại thấy em tới phỏng vấn vào vị trí thư ký cuả anh, anh còn tưởng rằng em biết người đó là anh, nên mới tới tìm.”
“Em, em căn bản không biết là anh, ngay lúc đó em rất sợ, em không biết mình nên làm cái gì bây giờ? Em không biết khi anh tỉnh lại thì làm thế nào mà đối mặt, cho nên em mới…”
“Bởi vì em chỉ lấy anh làm thuốc giải, dùng xong rồi thì bỏ chạy, nhanh như vậy liền vứt bỏ anh.” Cận Thế Phong tâm tình rất sảng khoái tiếp lời Yên Lam.
“Không, không phải. Em không phải là như vậy, anh hãy nghe em nói, đừng….”
Cận Thế Phong không đợi Yên Lam nói dứt câu đã dùng miệng áp lên môi nàng. Mãi cho đến khi hai người đều không thể thở nổi hắn mới chiụ buông ra, “Em không cần giải thích, anh biết.” Yên Lam trong lòng có chút kích động, tưạ vào lồng ngực Cận Thế Phong.
“Dọn đến chỗ anh thôi!” Cận Thế Phong đột nhiên mở miệng nói.
Đáy lòng nàng run lên, vô cùng kinh ngạc. “Vì sao? Em ở đây rất tốt, vì sao phải dọn đi đến chỗ anh?”
“Như vậy thì anh mới mỗi ngày đều nhìn thấy em” Cận Thế Phong nhìn nàng một cái, đột nhiên cuí đầu hôn nàng thật sâu, vẫn hôn, thật dài, thật dài, như là không có ngày mai, mãi một hồi lâu sau hắn mới chiụ buông nàng ra. Cánh môi bị hôn đến sưng đỏ đau nhức làm nàng có chút tức giận. “Anh làm cái gì lại hôn em như vậy?”
“Ai bảo em không giống những người phụ nữ khác?” Phụ nữ thông thường khi nghe hắn nói như vậy, đều vô cùng vui sướng mà bật khóc rồi ôm lấy hắn, điên cuồng hôn hắn như bão táp, còn nàng lại lý trí phân tích tình trạng hiện tại cuả mình cùng hắn, nói rằng nàng căn bản không cần dọn đến chỗ cuả hắn, đúng thật làm tức chết người mà.
“Lẽ nào em thích anh cùng những người phụ nữ khác cũng giống như vậy?”
“Cho nên, anh hối hận? Không nghĩ rằng muốn em nưã?” Khoé môi Yên Lam mang theo ý cười, viền mắt hơi hơi ửng đỏ.
Muốn kiên quyết giả vờ trêu đùa, nhưng trong đáy mắt Cận Thế Phong lại làm đổ bể chuyện đó
Hắn đưa tay mân mê môi Yên Lam, nheo mắt chăm chú ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, được một lúc rồi mới cất tiếng thì thầm bên tai nàng.
“Không, anh chính là thích em không giống người khác.”
“Có ý gì chứ?”
“Ý là, anh đã mua em, em đã là người của anh, không còn đường mà hối hận nưã….” Lần thứ hai hôn lên môi nàng, nhưng lại vô cùng ôn nhu, vẻ thô bạo ngang ngược đã hoàn toàn biến mất.
Trợ lý của Cận Thế Phong đã muốn trở về, Yên Lam có chút lưu tâm, muốn xem thử rốt cuộc là ai đã đoạt mất bát cơm của nàng, nên cứ quấn lấy Cận Thế Phong, nói nhất định phải gặp người đó một lần. Đấu không lại yêu cầu của Yên Lam với hắn, Cận Thế Phong liền tự mình lái xe chở nàng ra sân bay đón người, người ra khỏi cửa rất đông, nhưng mà không ngờ Yên Lam liếc mắt một cái liền trông thấy một người quen, học trưởng của nàng thời đại học. Kỷ Tồn Viễn. Hơn nữa còn đặc biệt hào phóng vội vàng tiến đến trao cho Kỷ Tồn Viễn một cái ôm nồng nhiệt.
“Học trưởng, đã lâu không gặp rồi.” Yên Lam chủ động lên tiếng chào hỏi, cũng ôm hắn một cái, gặp mặt bạn cũ khiến cho tâm tình của nàng thực sự vô cùng vui mừng. Nhưng nàng vẫn chưa phát hiện ra điểm khác thường, hai người đàn ông có mặt tại đây đều đồng loạt thay đổi sắc mặt. Kỷ Tồn Viễn thì cười đến vui mừng khôn xiết, còn vẻ mặt Cận Thế Phong thì tái đi, nàng sao lại có thể đi ôm ấp người đàn ông khác?! Nàng làm sao quen biết trợ lý của mình? Vấn đề này cứ lởn vởn trong đầu Cận thế Phong. Cứ coi như là người quen, cũng không thể thân mật như vậy chứ!
“Tiểu Lam… Em trở nên quyến rũ hơn nhiều rồi.” Kỷ Tồn Viễn còn chưa nói hết câu đã bị Cận Thế Phong ngắt lời.
“Hai người sao lại biết nhau vậy? Tồn Xa, tôi không nhớ là cậu nói có quen biết thư ký của tôi nha?” Lúc hai người cùng quay đầu lại nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú của CậnThế Phong chột dạ lại càng thêm xấu xí
“Tiểu Lam là học muội của tôi lúc còn học đại học, không ngờ nàng lại chính là thư ký của tổng tài” Kỷ Tồn Viễn nói.
“Đúng vậy! Lúc đó học trưởng rất quan tâm chăm sóc cho em.” Yên Lam nói.“Nhưng mà, học trưởng, em thật không ngờ anh lại là trợ lý cuả Cận tổng! Lần này, anh trở về thực sự không đúng lúc, vừa quay về đã định đoạt mất bát cơm của em sao?” Nói xong, Yên Lam nổi giận với hắn một chút.
Kỷ Tồn Viễn mỉm cười, kêu oan “Chuyện này sao có thể trách anh chứ? Anh vốn chính là trợ lý của tổng tài mà!? Chuyện này tổng tài đã có sắp đặt theo trình tự rồi không phải sao?! Tiểu Lam, vả lại, đã là mệnh lệnh của tổng tài, anh không thể không nghe theo.”
“Vậy sao?” Yên Lam nghiêm túc nháy nháy mắt “Vậy học trưởng, anh có thể không cần trở về nữa? Bởi vì Cận tổng đã đồng ý cho em tiếp tục làm thư ký của anh ấy rồi. Ở đây không có đất cho anh dụng võ.”
Kỷ Tồn Viễn nghe xong liền lắc đầu “Đã lâu như vậy không gặp, vậy mà vừa gặp đã muốn đuổi anh đi, học muội, em làm tim anh tổn thương đó!”
“Ai bảo học trưởng quay về đoạt mất bát cơm của em?” Yên Lam hỉnh hỉnh mũi, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp hiếm thấy.
“Yên thư ký, chuyện này đâu phải do em định đoạt” Cận Thế Phong rất không vui khi thấy mình bị gạt sang một bên, tựa như hắn mới là người thừa vậy
Yên Lam nhíu mày, xoay người lại nhìn Cận đại tổng tài “Anh rõ ràng đã đồng ý với em, anh sẽ không quên nội dung trong hợp đồng của chúng ta chứ?”
“Em không cần nhắc nhở anh về chuyện hợp đồng, anh nhớ rất rõ ràng! Nhưng mà chuyện em quay trở lại làm thư ký cho anh, vấn đề này tạm thời không còn quan trọng nữa!” Hắn còn muốn tiến hành giai đoạn cuối cùng trong việc thu mua và hợp nhất xí nghiệp, cẩn thận ứng phó lão cáo già Kim Bất Hoán, xử lý chuyện hôn sự của hắn và Kim Dục Nhi….Chuyện này hắn thật sự không muốn nàng biết.
“Anh…” Đáng ghét! Thật là đáng ghét quá đi!
Người con gái này càng ngày càng to gan rồi, lại bày trò la lối hắn trước mặt cấp dưới? Thật là đáng chết!
“Thế nào? Em có ý kiến gì sao!” Cận Thế Phong lạnh lùng cất tiếng.
“Quên đi” Nàng cao ngạo ngẩng cằm, dù trong lòng có ngã xuống tận đáy, nàng cũng sẽ không chịu nhận thua người đàn ông luôn luôn luôn bá đạo này“Tôi đi trước, các người từ từ mà nói chuyện”
Yên Lam xoay người, Cận Thế dùng một tay kéo lấy tay nàng.
“Câu nói vừa nãy là có ý gì?” Hắn nhíu chặt mày, toàn thân trên dưới đều toát ra một sự lạnh lùng chết người.
“Chỉ là… Quên ý đó đi.” Nàng xiết chặt nắm tay, quyết tâm không quay đầu lại nhìn hắn.
“Quên đi?” Hắn lặp lại một lần nữa, nghĩ mình có phải đã nghe lầm rồi không?
“Đúng” Cho dù nàng yêu hắn đi chăng nữa, nàng cũng không muốn bị điều khiển, chi phối dễ dàng như vậy, giống như nàng chỉ là một bình hoa vô dụng, có thể để cho hắn bảo đến thì đến, bảo đi thì đi.
“Được, tốt lắm, em có phải đã quên chuyện gì hay không? Em có còn nhớ hợp đồng của chúng ta không? Trong một năm này, em hoàn toàn thuộc về anh.”Cận Thế Phong cắn răng, tức giận đến mức khó chịu trong ngực.
Nàng giận, hắn cũng giận, Yên Lam không ngờ người đàn ông này sẽ lại giở trò nhắc đến chuyện hợp đồng trước mặt Kỷ Tồn Viễn….. Hừ, Cận Thế Phong chết tiệt! Hắn sao có thể vô lễ như vậy?
“Buông tay em ra!” Rất muốn cắn hắn, cho hắn biết thế nào là cảm giác đau đớn!
“Không được.” Dám ra lệnh cho hắn?
“ Anh còn không buông tay, em sẽ la lên”
“Em cứ việc la lên thử xem, xem ai sẽ đến cứu em.”
“Anh….” Yên Lam giận dữ nhìn Cận Thế Phong, Ôi, hắn thực sự rất quá đáng! Rõ ràng biết mình không thể cất tiếng la lối nơi đông người.
======
Cận Thế Phong và Yên Lam còn đang tiếp tục tranh cãi ầm ĩ. Những người xung quanh tụ tập lại càng ngày càng đông, ai nấy cũng đều tỏ vẻ bất mãn với việc bọn họ quấy nhiễu trật tự sân bay.
So với cả đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, thì Kỷ Tồn Viễn đứng phía sau hai người bọn họ có thể xem là một người rất bình thản.
Kỷ Tồn Viễn lẳng lặng mà quan sát mọi việc, một người thông minh như hắn, rất nhanh liền dựa vào tình huống đã có thể hiểu được phần nào.
Cận tổng tài vĩ đại anh minh của bọn họ, yêu học muội Yên Lam xinh đẹp thông minh của hắn…Nhưng mà? Anh ta vẫn giống như chưa nhận ra mình đã yêu Tiểu Lam rồi sao, bởi vì người con gái kia…Ánh mắt Kỷ Tồn Viễn chợt hiện lên vẻ phức tạp.
Hơn nữa xem ra, Yên Lam cũng đã yêu rất sâu đậm Cận tổng tài mất rồi.
Bất ngờ sao? Hình như có một chút, nhưng cũng không phải là quá nhiều.
Lúc còn ở đại học, nàng xuất thân hàn vi, nhưng đã có khí chất đặc biệt không giống với người khác, chính là tính cách đặc biệt như vậy, đã hấp dẫn Kỷ Tồn Viễn vô cùng mãnh liệt, nhưng mà hắn lại chưa bao giờ dám ôm ấp những ảo vọng xa vời, chỉ hy vọng có thể dùng hết chút sức lực ít ỏi giúp đỡ chiếu cố nàng, giúp cho nàng không cần phải quá khổ cực như vậy. Bởi vì vào ngay năm thứ nhất đại học, bố mẹ nàng đột ngột qua đời cùng lúc, chỉ còn lại có một đứa em trai sức khoẻ không tốt. Từ đó về sau, đôi vai mảnh khảnh của nàng còn phải gánh vác thêm chi phí chữa bệnh không hề nhỏ chút nào của em trai. Chính vì vậy, lúc còn ở đại học, Kỷ Tồn Viễn có thể nói là càng chiếu cố cho Yên Lam nhiều hơn, chẳng qua gần đây hắn ra nước ngoài công tác, nên dần dần mất liên lạc. Hiện tại rất khó khăn mới gặp lại, hơn nữa tình cảnh của học muội quả thật không tệ, hắn hẳn là nên vui mừng cho nàng, không phải sao?
Sau khi chạy ra khỏi sân bay, Yên Lam vẫn luôn bước đi vô định như vậy. Xem ra, Cận Thế Phong vẫn còn xem mình giống như người phụ nữ trước đây của hắn, rốt cuộc nên nói với hắn như thế nào, nàng không giống với người phụ nữ trước đây của hắn? Hắn có thể hiểu được không? Nàng không cần hắn dùng tiền chăm lo, nàng có thể tự mình kiếm tiền. Yên Lam chua xót nghĩ.
Bỏ đi, có lẽ không nên lại nghĩ đến những vấn đề này nữa. Trời đã tối rồi, nên đi thăm Tiểu Tiết thôi, Tiểu Triết hẳn là đã tỉnh dậy rồi nhỉ? Yên Lam vừa nghĩ vừa đi đến bệnh viện.
Tiểu Triết còn chưa tỉnh lại, nó vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, sắc mặt tái nhợt, dường như chỉ có những thiết bị y khoa lạnh lẽo bên giường mới có thể chứng thực là nó còn sống. Tiểu Triết, em nhất định phải tỉnh lại nha! Chị chỉ còn mỗi mình em là ngưòi thân duy nhất, em không thể bỏ lại chị một mình. Yên Lam nói thầm trong lòng.
Trên đường chậm rãi trở về nhà, một dáng người mặc quần áo màu đen đang từng bước đến gần, Yên lam nheo nheo mắt lại, thận trọng nhận dạng. Dáng người gầy gò, những đưòng nét trên khuôn mặt lạnh lùng như băng, nàng nhận ra được. Là hắn. Chính là người đàn ông lạnh lùng mà nàng đã cứu; lại bị nàng mắng là một tên playboy.
Dường như, đêm nay, trong lúc nàng đang uể oải đến cực điểm, người đàn ông tính tình lạnh lùng kia, cũng chẳng còn xa cách nữa, hình như trong đôi mắt lạnh lùng như băng của hắn, lại mang theo một chút ấm áp. Yên Lam trong lòng uể oải, thở dài một tiếng. Đối với người đàn ông mình đã từng cứu này, kỳ thực nàng luôn luôn mang theo một sự tin tưởng không sao nói rõ được. Không tin tưởng thì trước đây sẽ không mang hắn về nhà. Không tin tưởng thì khi gặp lại hắn lần thứ hai trong một hoàn cảnh kỳ dị thì sẽ phải cất lên tiếng hét chói tai.
“Yên Lam?” Sở Mặc Hàm nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng.
Nàng run rẩy hết cả người, dừng bước, nhìn gương mặt ngũ quan tinh tế tuấn mỹ cuả hắn.
“Là anh?”
Mặc Hàm gật đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào dáng vẻ thảm hại của nàng, trên trán có một vết thương, khẽ nhíu mày, nghĩ không ra nàng đã gặp chuyện gì, nhưng mà có thể khẳng định, nàng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Trong ánh mắt nàng tràn đầy ý thức cảnh giác và sự cố chấp, hơn nữa ẩn sâu trong đáy mắt còn có một chút thương tổn. Một đôi mắt khiến cho người ta cảm thấy thương cảm.
Mặc Hàm dang rộng hai tay, từng bước từng bước hướng đến gần nàng, mặc kệ thân bất động của Yên Lam, liền ôm chặt lấy nàng, ghì chặt gương mặt cứng đờ của Yên Lam vào trong ngực mình, sau đó nhẹ nhàng mà nói, “Mệt lắm sao, nếu mệt thì hãy nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc đi.”
Yên Lam nghe thấy những lời này của hắn, nhất thời làm tan chảy toàn bộ sự chống đỡ, nước mắt cứ như vậy lại tuôn ra, nàng không nói nên lời, cứ dựa vào trong lòng Mặc Hàm. “Anh đưa em về nhà.” Mặc Hàm lặng lẽ thì thầm một câu, sau đó ôm chặt người con gái trong lòng, đi về phía màn đêm.