Editor: Táo đỏ phố núi
"Kiều Trác Phàm, nhìn anh có vẻ rất bận rộn!” Sau khi Anna rời khỏi, Tiếu Bảo Bối đi vòng từ ghế sofa lại trước bàn làm việc của Kiều Trác Phàm.
Lúc này cái túi xách hồ ly đáng yêu kia đã bị cô ném ở trên ghế sofa.
“Đương nhiên! Mỗi ngày anh phải xử lý rất nhiều công việc...” Trừ tập đoàn Đế Phàm ra, còn có cái khác nữa.
Nhưng mà những thứ đằng sau kia, tạm thời Kiều Trác Phàm không có ý định nói cho Tiếu Bảo Bối biết.
Theo ý của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối căn bản vẫn là một cô bé vẫn chưa đủ trưởng thành. Nếu như để cho cô biết quá nhiều chuyện chỉ làm bất lợi cho sự trưởng thành của cô.
“Thật sự có nhiều việc như vậy sao? Có muốn em giúp anh một chút hay không?” Nhìn thấy Kiều Trác Phàm vẫn luôn vùi đầu ở trước bàn làm việc, gõ máy tính lạch cạch. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn).
Tốc độ đánh máy của anh rất nhanh, Tiếu Bảo Bối cảm giác được mình không thể nào theo kịp được tiết tấu của anh.
“Em xác định có thể làm được giống như anh?” Cuối cùng Kiều Trác Phàm cũng dừng lại mọi động tác ở trong tay, ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang chống hai tay lên cằm ghé đầu vào bên cạnh anh.
Thật ra câu nói này của Kiều Trác Phàm không có ý gì khác.
Anh chỉ cảm thấy, với độ tuổi này của Tiếu Bảo Bối, thì nên không có vướng bận gì, không cần phải có chút tâm cơ nào chỉ cần vô tư vui đùa mới đúng.
Cho nên anh căn bản không có ý định để cho cô tiếp xúc với những chuyện lộn xộn này.
Nhưng mà khi Tiếu Bảo Bối nghe thấy những lời này, thì cô lại cảm thấy Kiều Trác Phàm đang sỉ nhục chỉ số thông minh của cô, đang xem thường cô.
“Mặc dù em không thể làm giống như anh được, nhưng mà người ta cũng sẽ cố gắng hết sức!” Nếu không sau này mỗi ngày tới đây, cô ngoại trừ ăn sữa chua ra thì cũng không có việc gì để làm nữa.
Suốt ngày trừ việc đi dạo khắp nơi bên ngoài tập đoàn Đế Phàm ra, thì chính là ở chỗ này ăn trái cây và đồ ăn vặt mà Kiều Trác Phàm sai người chuẩn bị cho.
Mới chỉ có mấy ngày thôi mà Tiếu Bảo Bối cảm giác là mình đã béo lên rất nhiều rồi. Die enda anl eequ uyd onn
Cô có cảm giác nếu như mình vẫn cứ tiếp tục ngây ngốc ở chỗ này như vậy thì một ngày nào đó cô sẽ trở thành một con heo.
Trừ chuyện đó ra thì cô thực sự muốn giúp đỡ cho Kiều Trác Phàm.
Mấy ngày ở trong phòng làm việc của anh, cô cũng thấy người đàn ông này bận rộn tới mức tối mắt tối mũi lại.
Mỗi ngày trừ lúc ăn và uống café ra thì lúc nào anh cũng chăm chăm ở trước màn hình máy vi tính, lạch cạch xử lý công việc. Chỉ nhìn anh như vậy Tiếu Bảo Bối cũng đoán ra được bệnh đau dạ dày của anh là từ đâu mà tới.
Cho nên, từ lúc bệnh của Kiều Trác Phàm tốt lên, cô liền hạ quyết tâm phải giúp đỡ anh thật nhiều.
“Anh không cần phải xem thường em, nếu như không có cơ hội bộc phát ra khả năng thì ngay cả em cũng không biết tiềm lực của mình có bao nhiêu!” Thấy Kiều Trác Phàm không có phản ứng gì, cô lại lẩm bẩm.
Sau khi nghe câu nói này, cuối cùng Kiều Trác Phàm cũng hiểu vì sao môi của cô lại dẩu lên cao như vậy rồi.
Thì ra là cô cho là anh đang xem thường cô?
“Lại đây...”
Đột nhiên bàn tay của Kiều Trác Phàm dời khỏi bàn phím, vẫy vẫy tay với cô.
Tiếu Bảo Bối nghiêng đầu, cô không thèm lại đâu!
Mới vừa rồi mới bị anh xem thường xong, bây giờ anh ngoắc tay với cô thì cô sẽ phải qua đó sao?
Để tỏ ra mình là một người có nguyên tắc, Tiếu Bảo Bối vẫn tiếp tục lắc đầu, thể hiện bây giờ cô không thèm quan tâm tới người mới vừa nãy còn xem thường cô.
Cuối cùng Kiều Trác Phàm chỉ có thể tiến lên, dắt cô lại trước ghế làm việc của mình.
Anh ôm lấy đầu vai của cô nói: “Như vậy đã cảm thấy anh xem thường em sao? Ngốc thế!”
“Chẳng lẽ không phải anh đang xem thường em hay sao?” Giọng nói của cô vẫn không tốt hơn chút nào.
“Thật ra anh cảm thấy, con gái thì không cần phải làm mấy công việc phức tạp như vậy, chỉ cần làm những việc giống như bây giờ, mỗi ngày nếm một chút sữa chua, rồi sau đó đưa cho anh một số ý kiến, không phải là rất tốt hay sao?” Anh vừa nhéo khuôn mặt giống như cái bánh bao vừa nói.
Đôi mắt xinh đẹp cong lên, nhìn rất vui vẻ.
Nhìn thấy như vậy thì bạn có thể hiểu được rằng Kiều Trác Phàm đang bày ra vẻ mặt nịnh nọt đối với cô rồi đó.
Thật ra trước kia anh cũng không bỏ được Tiếu Bảo Bối, hàng năm vào ngày sinh nhật cô thì anh sẽ trở về, lặng lẽ để ở trước cửa nhà cô một phần quà sinh nhật, sau đó lại lặng lẽ ẩn nấp vào chỗ nào đó quan sát sắc mặt của cô. Die enda anl eequ uyd onn
Nhưng mà mỗi khi sinh nhật cô lại nhìn thấy người mà Tiếu Bảo Bối mời tới là Quý Xuyên thì trong lòng anh lại vô cùng khó chịu.
Nhất là lúc biết được Tiếu Bảo Bối muốn nói chuyện yêu đương với người đàn ông kia, thì Kiều Trác Phàm cảm thấy thế giới của mình đã bị người ta cướp đi tất cả ánh sáng.
Khi đó mỗi đêm anh đều tới các quán rượu để mua say, mỗi đêm đều không say không về. Mà ban ngày thì anh lại giống như một người đeo mặt nạ lên trên khuôn mặt của mình vậy, làm như không có chuyện gì, vẫn tới công ty khiến cho mình thật bận rộn.
Cuộc sống như vậy cứ liên tục tiếp diễn. Cuối cùng mới khiến cho căn bệnh đau dạ dày của anh xuất hiện.
Nói cho cùng, căn bệnh đau dạ dày này của anh là do Tiếu Bảo Bối đưa tới. Chỉ là cô không biết gì mà thôi.
Thậm chí có một lần anh vì bệnh đau dạ dày này mà thiếu chút nữa thì bị nguy kịch.
Chuyện này, ngay cả ông cụ nhà họ Kiều cũng bị kinh động tới.
Cũng chính vì lần đó mà những người ở bên cạnh Kiều Trác Phàm đều biết đến sự tồn tại của người phụ nữ tên là Tiếu Bảo Bối.
Thậm chí ông cụ Kiều còn tức giận tới mức định trói người phụ nữ tên là Tiếu Bảo Bối kia đưa tới cho thằng nhóc nhà họ Kiều bọn họ.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm lại nói, nếu như có được tình yêu một cách miễn cưỡng như vậy thì anh không cần.
Cũng chính vì điều này cho nên trên cơ bản tất cả mọi người đều biết là Kiều Trác Phàm yêu Tiếu Bảo Bối, nhưng mà chỉ có Tiếu Bảo Bối là không biết mà thôi.
Thậm chí sau khi biết được Kiều Trác Phàm mắc bệnh đau dạ dày, bọn họ đã khuyên Kiều Trác Phàm không ít lần, phụ nữ trên đời này thiếu gì, tại sao lại phải sống chết ở trên người của Tiếu Bảo Bối.
Nhưng mà theo ý của Kiều Trác Phàm, bọn họ đâu có hiểu được rằng, phụ nữ trên đời này có rất nhiều nhưng mà anh chỉ yêu có mỗi một người là Tiếu Bảo Bối... Die nd da nl e q uuydo n
Nhưng mà cuối cùng anh vẫn dùng sức mạnh để ép buộc Tiếu Bảo Bối ở bên cạnh mình. Mặc dù hành động này có chút đi ngược với ý nguyện ban đầu của anh, nhưng mà bây giờ cảm giác của Tiếu Bảo Bối đối với anh cũng không tệ.
Thỉnh thoảng cô còn có thể nũng nịu với anh.
Thật ra nếu như Tiếu Bảo Bối thông minh hơn một tí xíu nữa, thì cô nhất định sẽ phát hiện ra Kiều Trác Phàm thường xuyên cười ngây ngô với cô.
Nói tóm lại, bây giờ Kiều Trác Phàm rất hài lòng đối với sự phát triển của mình và Tiếu Bảo Bối, hơn nữa còn rất là hài lòng.
“Không muốn, em chỉ muốn giúp đỡ anh thôi!” Dường như Tiếu Bảo Bối rất chấp nhất vấn đề này.
Bây giờ cho dù anh có ôm cô, dỗ dành cô đi nữa thì cô vẫn tránh né.
Cuối cùng, Kiều Trác Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Cục cưng, thực sự muốn giúp đỡ anh như vậy sao?”
“Ừ! Phụ giúp anh, thì anh có thể hoàn thành công việc một cách nhanh hơn!” Tiếu Bảo Bối trả lời không chút do dự.
Mà Kiều Trác Phàm khi nghe được những lời này của cô, trong ánh mắt của anh đột nhiên lóe sáng lên. Die nd da nl e q uuydo n
Cục cưng của anh hình như cũng biết quan tâm anh!
Đột nhiên Kiều Trác Phàm ôm lấy cô, tiện đà còn hôn lên môi của cô...
Trong nháy mắt đôi môi của anh tiếp xúc với cánh môi của cô, Tiếu Bảo Bối trừng lớn mắt lên.
Ngoài trừ vì hành động đột ngột này của Kiều Trác Phàm, thì cô còn cảm thấy tim của mình dường như đang đập loạn nhịp...