Editor: Táo đỏ phố núi
“Kiều Trác Phàm, rốt cục thì anh muốn dẫn người ta đi chỗ nào?” Tiếu Bảo Bối mơ mơ màng màng, không hiểu tại sao mình lại bị mang về nhà.
Hơn nữa, xe vừa mới dừng lại, thì Kiều Trác Phàm đã nhanh chóng cởi dây an toàn ở trên người mình, sau đó đi sang mở cửa ghế phụ lá, ôm ngang người Tiếu Bảo Bối xuống xe. dfien ddn lie qiu doon
Có thể nói, suốt trên đường đi Tiếu Bảo Bối vẫn luôn mơ mơ màng màng.
Đến cùng là bản thân bị Kiều đại gia đưa tới chỗ này như thế nào, cô cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng mà bởi vì cả người bị nhấc lên trên không, cho nên cô chỉ có thể ôm chặt lấy người đàn ông này theo bản năng, để phòng ngừa trường hợp cô bị té xuống dưới đất, bị rơi xuống giống như cái bánh mì cỡ đại.
Nhưng mà thời gian vừa qua Kiều đại thiếu đã mắc bệnh tự kỷ rất là nghiêm trọng. Vừa thấy Tiếu Bảo Bối ôm chặt lấy mình, thì anh khẳng định hành động này của cô là muốn mình. Kết quả là anh càng nhấc chân đi nhanh về phía cửa chính nhà mình, hành động càng trở nên vội vội vàng vàng.
“Cục cưng ngoan, lập tức xong ngay...” Giọng nói của anh khàn khàn, nhưng mà Tiếu Bảo Bối lại cảm thấy rất êm tai, không hề ý thức được nguy hiểm sắp tới gần. Thậm chí, lúc nghe thấy giọng nói này của Kiều Trác Phàm, bàn tay đang ở cổ của Kiều Trác Phàm không tự chủ mà còn xiết chặt thêm một chút, khiến cho cái đầu nhỏ của cô càng dán chặt vào trên người của Kiều Trác Phàm.
Mà Kiều Trác Phàm thì sao?
Nhìn thấy cái đầu tóc xù ở trong lòng của mình thì dòng máu cuồng dã trong người của anh càng sôi trào tới cực điểm.
Lúc nhấn mật mã khóa đi vào cửa chính nhà bọn họ, Kiều Trác Phàm liên tục đè xuống, sau đó trực tiếp đá cửa đi vào.
Tiếng động vang lên rất lớn, ngay cả Thẩm Niệm Cẩm đang ngây người ra xem phim Hàn Quốc ở trên lầu, đang rất chút âm vào cảnh chia tay lâm li bi đát đầy nước mắt của nam chính và nữ chính.
Khi nghe được tiếng động này, Thẩm Niệm Cẩm còn cho rằng trong nhà có trộm. Bà vội vàng nhấn nút tạm dừng, sau đó trực tiếp lao xuống dưới lầu.
Không ngờ bà lại bắt gặp cảnh tượng Kiều Trác Phàm ôm Tiếu Bảo Bối đi vào.
“Làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Vốn còn đang chìm đắm vào trong cảnh tượng sướt mướt của nữ chính trong phim Hàn Quốc, nhìn thấy một màn như vậy thì cũng bị giật mình.
Bà còn cho rằng, có phải Tiếu Bảo Bối đã bị thương ở đâu rồi hay không? Nếu không, tại sao Kiều Trác Phàm lại đưa cô về nhà giờ này chứ?
Nhìn thấy hai người vội vàng đi vào, bà cũng vội vàng chạy lại cửa phòng của bọn họ.
Nhưng mà sau khi Kiều đại thiếu mở cửa phòng ra, thì lập tức đá chân đóng cửa phòng lại, hơn nữa còn khóa trái lại.
Vất vả lắm mới đưa được Tiếu Bảo Bối về nhà, Kiều đại thiếu không muốn bị dì của mình phá hư đi hào hứng của mình đâu.
Còn nữa, anh cũng lo lắng mình không khống chế được, đến lúc đó lại trình diễn những hình ảnh cấm trước mặt người dì chưa lập gia đình của mình thì sẽ không tốt. dfien ddn lie qiu doon
Thẩm Niệm Cẩm không thể nào ngờ được, bà ân cần đi theo vợ chồng son bọn họ tới phòng, nhưng mà bọn họ lại để chặn đứng bà ở bên ngoài!
“Thằng nhóc thúi, rốt cục là như thế nào?” Mới đầu Thẩm Niệm Cẩm vẫn còn có chút lo lắng, nên vẫn luôn đứng ở cửa không chịu rời đi.
Bà lo lắng, hai vợ chồng son này lại cãi nhau.
Mà tính tình của Kiều Trác Phàm từ trước đến giờ vẫn không được tốt. Có khi nào thằng bé sẽ đánh Tiếu Bảo Bối hay không?
“Kiều, mở cửa nhanh lên...”
“Kiều?”
“...”
Lúc Thẩm Niệm Cẩm đang ở bên ngoài hét ầm lên, thì cảnh tượng trong phòng chính là - -
“Kiều Trác Phàm, dì nhỏ đang gọi anh kìa!”
“Bà ấy thích gọi như thế nào thì cứ để cho bà ấy gọi! Dù sao đi nữa thì bà ấy cũng không quan trọng bằng em...” Lời nói này rất đúng khẩu vị của Tiếu Bảo Bối.
Cho nên đối với cái ôm của Kiều Trác Phàm lúc này, Tiếu Bảo Bối cũng không hề né tránh.
Nhưng mà ngay sau đó, Kiều Trác Phàm lại đặt cô lên giường lớn, hơn nữa còn ngồi xổm xuống cởi giày cho Tiếu Bảo Bối.
Hành động này khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút nghi hoặc, tại sao hôm nay Kiều đại gia lại phục vụ nhiệt tình như vậy?
Phải biết là, bình thường ở phòng khách, cô muốn xem ti vi, kêu Kiều Trác Phàm đưa giùm cái điều khiển từ xa, thì người đàn ông này còn lẩm bẩm cả buổi trời.
Nhưng hôm nay cô không hề mở miệng kêu Kiều Trác Phàm phục vụ cơ mà! Tại sao người đàn ông này lại nửa quỳ nửa ngồi xuống cởi giày cho cô?
“Kiều Trác Phàm, tại sao anh lại phải cởi giày ra giúp em?” Tiếu Bảo Bối hết sức mơ hồ hỏi một câu.
“Cục cưng, em muốn anh đúng không?” Nhìn vẻ mặt mơ hồ của Tiếu Bảo Bối, đột nhiên Kiều Trác Phàm hỏi.
Mà lúc này, trong mắt anh có ngọn lửa nhiệt tình khác thường.
Nhìn thấy như vậy, thì cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng hiểu ra, Kiều Trác Phàm bây giờ là như thế nào.
Nếu không thì cô thực sự có lỗi với những thứ được gọi là ‘Kiến thức’ mà Nhạc Dương đã truyền thụ cho cô.
“Kiều Trác Phàm, anh đừng như vậy được không? Em sợ lắm!”
Nhìn thấy gương mặt của anh đang ghé sát lại, Tiếu Bảo Bối muốn né tránh ra phía sau theo bản năng.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm lại không hề cho cô có cơ hội trốn tránh, cánh tay dài trực tiếp ôm lấy thắt lưng của cô, cô vừa trốn thì anh lại dùng sức, kéo cô vào trong lòng của mình.
“Cục cưng, giao mình cho anh. Những chuyện khác thì không cần phải lo lắng...”
Lúc nói những lời này, tay của Kiều Trác Phàm đã vòng qua lưng của cô, một tay nắm lấy khóa váy liền của cô kéo kéo xuống.
Vì vậy trong căn phòng yên tĩnh đến lạ thường. Tiếng kéo khóa giống như là càng trở nên lớn hơn bình thường rất nhiều.
Mà trong khoảnh khắc khóa kéo rơi xuống, thì Tiếu Bảo Bối chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
“Kiều Trác Phàm, đừng...”
Cô sợ.
Thực sự sợ!
Bảo cô tiếp nhận nụ hôn của Kiều Trác Phàm thì không có vấn đề gì.
Nhưng mà tiếp xúc thân thể, sẽ khiến cho cô nhớ lại đêm kinh khủng kia.
Bởi vì sợ, thậm chí cô còn dự định ôm lấy tay của Kiều Trác Phàm cầu xin tha thứ.
“Cục cưng, sẽ không có chuyện gì đâu. Tin tưởng anh...”
Anh nỉ non ở bên tai của cô.
Nụ hôn bất ngờ ập tới...
Nụ hôn nóng bóng khiến cho từng tầng tầng lớp lớp phòng bị mà cô đã xây dưng, dần dần tan rã hết.
Tay của cô, không còn giãy giụa nữa.
Tùy ý để cho Kiều Trác Phàm đưa cô tới một thế giới xa lạ...
. Kết quả là, trận vận động này bắt đầu lại như đang ca hát, có lúc lại thút thít như đang khóc...
Mà đến lúc này, Thẩm Niệm Cẩm canh giữ ở ngoài cửa mới cảm giác được có điều không bình thường,
Hai vợ chồng son bọn họ nếu như đang đánh nhau, tại sao giọng nói của Tiếu Bảo Bối lại quyến rũ như vậy?
Sẽ không phải là...
Nghĩ tới một khả năng nào đó, Thẩm Niệm Cẩm kinh ngạc kêu lên một tiếng, vội vàng ôm lấy mặt mình xoay người trở về trong phòng mình, tiếp tục xem bộ phim Hàn Quốc sướt mướt của bà để che giấu đi tiếng động oanh oanh liệt liệt ở tầng dưới kia...
- - Đường phân cách - -
“Tiếu Bảo Bối, lần trước mình thật sự không phải là cố ý không để ý tới cậu! Cậu nhìn thấy cuộc gọi đến của mình, dù gì cũng phải trả lời điện thoại chứ, có đúng không?”
“Tiếu Bảo Bối, mình thực sự biết sai rồi. Xin cậu đấy, đừng có không để ý đến mình như vậy có được không?”
“Tiếu Bảo Bối...”
Lúc Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm ở nhà cùng hưởng thụ niềm ngọt ngào hiếm khi có được, thì Nhạc Dương lại liên tục gọi điện thoại vào di động của Tiếu Bảo Bối hết lần này tới lần khác.
Bởi vì cô biết rõ, với tình huống ngày hôm qua, cô lại không chịu đi ra ngoài chơi cùng với Tiếu Bảo Bối, khẳng định là con nhóc kia sẽ giận cô rồi.
Cho nên, hôm nay cô đã chuẩn bị xong để làm bạn bên cạnh Tiếu Bảo Bối. Vì thế, hôm nay Diệp Tử Hi gọi điện thoại, bảo là sau khi xong việc muốn đi ăn cơm cùng với cô, lần đầu tiên Nhạc Dương từ chối anh ta.
Nhưng mà sau khi từ chối Diệp Tử Hi, cô gọi điện thoại cho Tiếu Bảo Bối rất nhiều lần, nhưng mà lại không thấy Tiếu Bảo Bối trả lời lại.