Editor: Táo đỏ phố núi
“Sao vậy? Sợ tôi bị thương thành như vậy sẽ không cử hành hôn lễ được hay sao?”
Giọng điệu của Quý Xuyên như giắt súng kẹp đao.
Lời nói này so với bất cứ tình huống nào đều khiến cho người ta tổn thương sâu sắc.
“Quý Xuyên, ở trong lòng của anh em tệ tới mức như vậy sao? Em thừa nhận trong chuyện của Tiếu Bảo Bối em đã không xử lý tốt, nhưng mà anh cũng không cần phải nói câu nào cũng đều có gai như vậy chứ?”
Thay đổi!
Tiếu Huyên có thể cảm nhận được rõ ràng, giữa cô và Quý Xuyên đã có rất nhiều thứ thay đổi rồi. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Cho dù cô có nói cái gì đi nữa, Quý Xuyên cũng sẽ không chịu tin tưởng.
Nhưng mà ngay cả khi như vậy cô vẫn không nỡ buông tay.
Đều nói đối với phụ nữ tình yêu và thân thể đều không thể tách ra. Có lẽ bởi vì thể xác của cô đã trao cho Quý Xuyên rồi, cho nên trái tim của cô cũng đã thuộc về anh ta rồi. Nhưng mà Quý Xuyên thì không giống như vậy, cho dù thân thể của anh ta dây dưa với cô, nhưng mà trái tim của anh ta thì lại không nằm ở chỗ cô...
Nhưng cho dù có là như vậy đi nữa, cô sẽ không thể buông tha.
Bởi vì, cô cực kỳ yêu Quý Xuyên!
Cho nên dù thế nào đi nữa, cô vẫn muốn thuận lợi cử hành hôn lễ với anh ta, muốn sống một cuộc sống vui vẻ ngọt ngào cùng với anh ta!
Nghĩ tới những thứ này, Tiếu Huyên lại hít sâu một hơi, nói ra: “Em biết bởi vì anh bị thương nên tâm trạng không được tốt, em sẽ không so đo với anh! Em đi chuẩn bị chút đồ ăn cho anh, những chuyện khác để nói sau đi!”
Biết rõ lúc này nếu cứ tiếp tục nói thì cô ta và Quý Xuyên sẽ lại cãi nhau. Cho nên cô ta vội vàng lấy cớ, rồi nhanh chóng cầm lấy túi xách của mình rời khỏi.
Để lại một mình Quý Xuyên với vẻ mặt tái nhợt.
Anh ta cho rằng lời nói của anh ta đủ cay độc, Tiếu Huyên sẽ từ bỏ suy nghĩ cử hành hôn lễ cùng với anh ta.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại, hình như tình hình có chút vượt qua dự liệu của Quý Xuyên...
Nếu không đồng ý cử hành hôn lễ cùng với Tiếu Huyên, thì chuyện cạnh tranh mà thời gian trước anh ta đã làm trong vụ đấu thầu kia sợ là sẽ bị lộ ra ngoài. Nếu như vậy thì từ nay về sau cái tên của Quý Xuyên anh cũng đừng mong tiếp tục lăn lộn trong nghành nghề này nữa.
Nhưng mà nếu như đồng ý cử hành hôn lễ với Tiếu Huyên, thì Quý Xuyên lại cảm thấy không cam lòng...
Xem ra, anh ta nhất định phải cân nhắc thật kỹ xem con đường tương lai phải đi như thế nào.
Nhìn lướt về phía Tiếu Huyên rời đi, trong đôi mắt sắc bén của Quý Xuyên chợt hiện lên một tia nham hiểm...
- - Đường phân cách - -
“Dì nhỏ, đêm nay ăn món gì vậy!” Mỗi lần Tiếu Bảo Bối về đến nhà, thì sẽ đi theo lải nhải bên cạnh của Thẩm Niệm Cẩm. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn).
Bộ dạng tham ăn kia quả thực khiến cho người ta yêu mến.
Thẩm Niệm Cẩm vuốt mái tóc dài của cô, nói: “Có món cá khô Kiều thích, còn có cả món thịt xào khô mà con thích nữa!”
“Cá khô?” Tiếu Bảo Bối nghe thấy lời nói này, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe lên tia sáng. “Dì nhỏ, dì có thể cho con một ít cá khô không?”
“Muốn ăn thì tự mình qua bên kia lấy đi!” Thẩm Niệm Cẩm cho rằng cô thèm ăn, liền thuận tay chỉ về đĩa cá khô nhỏ mà mình đã làm xong ở bên kia.
“Con đi ngay đây!” Tiếu Bảo Bối lại cầm cái đĩa nhỏ, sau đó qua bên bàn lựa ra một ít cá khô xong, rồi vui vẻ chạy về phía phòng ngủ của mình.
Nhìn thấy điệu bộ này của Tiếu Bảo Bối, Thẩm Niệm Cẩm không khỏi lẩm bẩm: “Con bé này lại muốn làm gì vậy?”
Mà lúc này đúng lúc Kiều Trác Phàm đang cầm áo khoác tây trang từ đại sảnh đi vào phòng bếp.
Thẩm Niệm Cẩm biết rõ, anh đến vì Tiếu Bảo Bối.
“Kệ cô ấy, cứ để cho cô ấy vui vẻ là được!” Kiều Trác Phàm khoác áo khoác lên trên ghế xong, sau đó ngồi xuống.
“Được rồi, dì sẽ không nói cô ấy! Con cũng không vì chút chuyện nhỏ này mà vào trong phòng bếp này chứ!”
Nhưng mà lúc nói tới đây, Thẩm Niệm Cẩm lại không khỏi cảm thấy tò mò: “Tiếu Bảo Bối cầm cá khô đi vào phòng ngủ để ăn, con không phản đối?”
Phải biết là Kiều Trác Phàm có bệnh thích sạch sẽ đã phát triển tới giai đoạn mà khiến cho cả người và thần phải căm phẫn.
Nhất là đối với phòng ngủ, anh yêu cầu tới mức biến thái. Không cho xuất hiện đồ ăn vặt, lại càng không cho những đồ ăn có mùi xuất hiện, đây chính là nguyên tắc tối cao của anh. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn).
Nhưng mà bây giờ, anh lại để cho Tiếu Bảo Bối mang cá khô vào trong phòng ngủ. Điều này khiến cho Thẩm Niệm Cẩm có chút nghi ngờ, người đưa ra quyết định này thực sự là Kiều Trác Phàm sao?
“Không phản đối!” Kiều Trác Phàm vô lực liếc mắt.
Bởi vì Tiếu Bảo Bối cầm cá khô vào, không phải là để cô tự ăn!
“Kiều, dì có cảm giác không phải là con đang cưng chiều vợ, mà giống như là đang cưng chiều con gái!”
Từ lúc Thẩm Niệm Cẩm đến ở nhờ ở đây, đây chính là cảm tưởng lớn nhất của bà.
Anh dung túng đối với Tiếu Bảo Bối, dường như là vượt qua tất cả những ranh giới cuối cùng trước kia.
Chuyện này nếu như để cho người nhà họ Kiều nhà bọn họ biết được, tuyệt đối sẽ được mở rộng tầm mắt.
Nhưng mà đối với sự châm chọc và khiêu khích của Thẩm Niệm Cẩm, Kiều Trác Phàm căn bản không thèm để ý.
Anh không thèm nhìn Thẩm Niệm Cẩm lấy một cái, chỉ bỏ lại một câu như vậy: “Con cam tâm tình nguyện!”
Anh thích Tiếu Bảo Bối, cho nên cho dù là cưng chiều vợ hay là cưng chiều như con gái, thậm chí là cưng chiều như ông trời đi chăng nữa, thì đều là anh cam tâm tình nguyện! Chỉ cần Tiếu Bảo Bối ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được. Die nd da nl e q uuydo n.
Lúc nói những lời này, Kiều Trác Phàm nhìn lướt qua đĩa cá khô mà mới vừa rồi đã bị Tiếu Bảo Bối lấy đi gần một nửa, đưa tay cầm lấy một con, bỏ vào trong miệng nhai.
“Hương vị quả thật không tệ!” Sau khi Kiều Trác Phàm nếm thử, không chút keo kiệt khen tấm tắc.
Điều này thật ra khiến cho Thẩm Niệm Cẩm có chút ngoài ý muốn!
“Chứ sao nữa, cũng không nhìn một chút xem là ai đã làm món này!” Nói thật ra, có thể khiến cho Kiều Trác Phàm khen tấm tắc như vậy, coi như đó là may mắn của Thẩm Niệm Cẩm.
Nhưng mà Thẩm Niệm Cẩm không ngờ được, Kiều Trác Phàm vừa khen khỏi miệng một câu, sau đó lại nói tiếp một câu như vậy: “Dì cũng có thể lập gia đình được rồi!”
“Cái thằng nhóc thúi này, có phải mau chóng muốn dì gả ra ngoài hay không?” Thẩm Niệm Cẩm sợ kết hôn, cho nên đã lớn tuổi rồi mà vẫn là thanh niên chưa lập gia đình.
Mấy năm nay, vì tránh không phải gả ra ngoài, Thẩm Niệm Cẩm đã phải dùng không biết bao nhiêu là lý do để lêu lổng ở bên ngoài.
Mà bây giờ bà thà ở nhờ nhà của Kiều Trác Phàm cũng không muốn quay trở về nhà của mình, thà rằng ở nhà của Kiều Trác Phàm làm người nấu ăn trong nhà, cũng không muốn về nhà hưởng thụ thời gian thanh nhàn, bởi vì nguyên nhân chủ yếu là bà sợ vừa về nhà thì sẽ bị người trong nhà giục kết hôn.
Chẳng qua là Thẩm Niệm Cẩm không ngờ được, Kiều Trác Phàm cũng sẽ nhắc tới vấn đề này. Die nd da nl e q uuydo n.
Điều này khiến cho Thẩm Niệm Cẩm cảm thấy vô cùng đau đầu.
“Đúng vậy!” Kiều đại gia không phản bác, lại bỏ thêm mấy miếng cá khô vào trong miệng, sau đó liên tục bị Thẩm Niệm Cẩm đấm mấy quả đấm.