Editor: yên yên (yenyen)
Điều này khiến Tiếu Bảo Bối lấy làm kinh ngạc.
Dường như trước đây mẹ của Kiều Trác Phàm cũng chưa có gặp mặt cô, tại sao bà vừa thấy được cô lại có dáng vẻ như đã biết rất lâu rồi?
"Mẹ chồng, con..."
Tiếu Bảo Bối gãi đầu một cái, muốn hỏi ra chút gì đó.
Nhưng ngay lúc này, mẹ của Kiều Trác Phàm lại nói: "Đừng lo lắng. Ta biết rõ, người con dâu này ta nhất định phải nhận."
Lúc nói lời này, mẹ Kiều Trác Phàm lại nhìn anh một cái. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, không biết sử dụng ánh mắt để trao đổi cái gì?
Mặc dù nhìn không hiểu rốt cuộc mẹ con hai người này trao đổi cái gì, chỉ là sau khi nghe mẹ Kiều nói xong, ngược lại Tiếu Bảo Bối thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất, hiện tại mẹ của Kiều Trác Phàm, không có hoàn toàn phủ nhận cô phải hay không?
"Mẹ biết điểm này là được!" Kiều Trác Phàm từ bên kia ghế làm việc chạy tới, đứng ở bên cạnh Tiếu Bảo Bối, vừa bước lên phía trước liền nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ nhắn của Tiếu Bảo Bối véo mấy cái.
Động tác kia, nhìn qua giống như là dáng vẻ trấn an cô.
Dĩ nhiên, làm những việc này ở khoảng cách gần như vậy ngay trước mặt mẹ Kiều, muốn không phát hiện cũng khó.
"Tiếu Bảo Bối, ta chính là mẹ của Kiều Trác Phàm, ta nghĩ về sau chúng ta sẽ còn có thể chạm mặt nhau!" Nhìn lướt qua hai cái tay của hai người này đã lặng lẽ ở cùng một chỗ, mẹ Kiều chợt nói.
Mà sau khi nói xong, bà xoay người đi ra bên ngoài.
Chỉ là lúc sắp mở cửa phòng làm việc, đột nhiên mẹ Kiều lại xoay người, nhìn về phía sau lưng Kiều Trác Phàm nói: "Đúng rồi, chuyện mẹ đã nói, hy vọng con quan tâm nhiều một chút!" Sau khi nói xong lời này, mẹ Kiều liền đạp trên đôi giày cao gót rời đi.
Sau khi Kiều Trác Phàm nghe mấy câu nói của mẹ, không vội vã mở miệng, cũng không có để ý tới Tiếu Bảo Bối trong ngực. Tầm mắt của anh vẫn rơi vào trên bóng lưng đang đi xa của mẹ Kiều. Mi tâm anh nhăn thành một nắm. Không biết đang vì chuyện gì mà rối rắm...
"Kiều Trác Phàm, anh làm sao vậy?"
Sau mấy phút trầm mặc, Tiếu Bảo Bối không muốn an phận nằm ở trong ngực của anh.
"Không có gì."
Kiều Trác Phàm phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía trong ngực, cũng không có nói cái gì.
Chỉ là, trong giọng nói của anh, hình như lộ ra điểm khó xử.
"Nói cho em biết anh làm sao vậy có được hay không? Như vậy, em cũng có thể chia sẻ với anh!"
Thấy anh chỉ là nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, không biết đang cúi đầu suy nghĩ cái gì mà không trả lời, Tiếu Bảo Bối lại nói: "Có phải mẹ chồng không thích em hay không?"
Chỉ là lời này của Tiếu Bảo Bối lại làm cho Kiều Trác Phàm cười.
"Thì sao, có gì đáng cười?" Trong phim truyền hình không phải cũng thường diễn như vậy sao?
Mẹ chồng không thích con dâu, bởi vì cô đoạt con trai của bà!
Sau đó, tuy trong lòng không thích, mẹ chồng còn có thể ngoài mặt nói thích. Sau đó sẽ thừa dịp con trai không có ở đây, mẹ chồng liền lặng lẽ làm mấy chuyện xấu đối với con dâu! Hoặc là thừa dịp con dâu không có ở đây, cùng con trai nói xấu con dâu một chút!
Nhìn Tiếu Bảo Bối mà xem, tình cảnh vừa rồi càng giống như là người ngoài. Nếu không, tại sao sau khi mẹ Kiều rời đi, sắc mặt Kiều Trác Phàm không được tốt.
Nhưng suy đoán của cô lại làm cho Kiều Trác Phàm cười to một hồi lâu.
"Đứa ngốc, cho dù em không tốt, mẹ cũng không có biện pháp không thích em!" Đây là hồi lâu sau khi Kiều Trác Phàm cười đủ rồi, mới cho Tiếu Bảo Bối câu trả lời.
Đáp án này, khiến Tiếu Bảo Bối bối rối.
Thế nào gọi là dù cô không được, mẹ Kiều cũng không thể không thích?
Sự nghi ngờ này, vẫn chiếm cứ ở trong đầu Tiếu Bảo Bối.
Nhưng khi cô hỏi Kiều Trác Phàm, anh lại vẫn không cho cô đáp án.
Cho đến sau này, Tiếu Bảo Bối mới biết, sự yêu thích của Kiều Trác Phàm đối với cô mới là lớn nhất. Kiều Trác Phàm vì cô, đã từng sống người không ra người. Hôm nay, cô có thể ở bên cạnh anh, khiến cho Kiều Trác Phàm vốn suy sụp giờ trở lại bình thường, mẹ Kiều cảm kích cô còn không kịp, làm sao sẽ ghét cô chứ?
Nhưng lần này mẹ Kiều đến, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Nhưng rốt cuộc bà tới là vì cái gì, Kiều Trác Phàm vẫn không có tiết lộ...