Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Đối với việc Tiếu Bảo Bối không thích bị Kiều Trác Phàm ôm trên đùi, anh liền nhắc nhở điều này với cô.
Ý muốn nói với Tiếu Bảo Bối, nếu cô dám chống đối anh, vậy anh sẽ thu hồi lại lời nói ngày hôm qua.
Anh thật là không biết xấu hổ!
Tại sao anh có thể hư hỏng như vậy chứ?
Hôm qua mới đồng ý với cô, hôm nay liền muốn đổi ý?
Mặc kệ như thế nào, Tiếu Bảo Bối cũng sẽ không để cho anh dễ dàng đổi ý như vậy được.
Nghĩ tới đây, Tiếu Bảo Bối chỉ có thể dừng lại động tác muốn đẩy bàn tay Kiều Trác Phàm đang đặt ở ngang hông mình ra...
Sau khi Kiều Trác Phàm thấy Tiếu Bảo Bối đã thỏa hiệp, khóe môi nâng lên nụ cười đắc ý.
Nhưng điều làm Kiều Trác Phàm chú ý hơn là thân thể Tiếu Bảo Bối có chút cứng đờ. Anh có thể khẳng định, điểm khác thường này không phải vì anh.
"Nếu chưa chuẩn bị xong thì để cho cô ta lần sau lại tới?" Mặc dù anh không rõ lắm người phụ nữ kia cùng bảo bảo nhà anh có gì khuất mắt, nhưng anh dám đảm bảo nếu cô ta khiến Tiếu Bảo Bối không vui, anh tuyệt đối sẽ không chút khách khí trừng trị cô ta.
"Không cần!" Mặc dù Tiếu Bảo Bối có chút kinh ngạc đối với tốc độ đến của Mã Viện Viện, nhưng cô không phải là người chưa lâm trận đã lùi bước.
Hơn nữa, nếu cô không thể thắng Mã Viện Viện, không phải còn có người đàn ông bên cạnh sao?
Mặc dù cô có chút không tự tin với năng lực đàm phán của mình, nhưng đối với anh, cô vô cùng tin tưởng.
"Vậy thì tốt, anh gọi A Vĩ dẫn cô ta tới đây." Nói xong lời này, Kiều Trác Phàm ôm cô lên, sau đó anh đứng dậy rồi mới để cô xuống vị trí cũ.
Những việc làm của anh khiến Tiếu Bảo Bối có cảm giác mình giống như búp bê vậy.
Mà cô cũng phát hiện, chỉ cần là lúc có cô bên cạnh, Kiều Trác Phàm chắc chắn sẽ không cho cô thời gian rảnh rỗi nào.
Khi hai người bọn họ ở chung một phòng, việc Kiều Trác Phàm thích nhất chính là để cô ngồi ở trên đùi của anh.
Động tác này, nếu chỉ có hai người thì không sao cả. Nhưng lúc này nếu có người nào đó đẩy cửa đi vào thì thật lúng túng. Giống như bây giờ, A Vĩ vừa đẩy cửa vào, ba người bọn họ liền lâm vào tình cảnh khó xử.
"Xin lỗi, tôi không biết Kiều Thiếu cũng ở đây." Sau khi A Vĩ kịp phản ứng với tình hình trước mắt, lúng túng ho khan mấy tiếng rồi nói.
"Lần sau trước khi vào nhớ phải gõ cửa trước." Ngược lại Kiều Trác Phàm không có dáng vẻ không được tự nhiên như Tiếu Bảo Bối, giống như anh ôm Tiếu Bảo Bối chính là chuyện đương nhiên rồi.
"Tôi nhớ rồi." Sau khi ra dấu tay xin lỗi, A Vĩ lại nói.
"Có chuyện gì, nói đi!" A Vĩ đến đây hẳn là có chuyện cần tìm Tiếu Bảo Bối.
"Mã tiểu thư đã tới cửa thang máy rồi, tôi muốn hỏi phu nhân có muốn mời cô ấy tới đây hay không?
"Được, bây giờ anh dẫn cô ta tới đi." Tiếu Bảo Bối lên tiếng.
Nói thật, bây giờ cô có chút không thể chờ đợi nữa.
"Dạ, tôi lập tức dẫn người tới đây ngay." A Vĩ trả lời cô xong liền sải bước rời đi.
Lúc này, Kiều Trác Phàm đang an vị ở trên bàn làm việc của Tiếu Bảo Bối, vừa cầm sợi tóc cô chơi đùa vừa nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có chút say đắm.
Dáng vẻ đó của Kiều Trác Phàm làm cho người ta cảm giác rằng: nếu như không có ai quấy rầy, anh có thể nhìn Tiếu Bảo Bối như vậy mãi mãi.
Mà Tiếu Bảo Bối cũng trầm mê trong ánh mắt của người đàn ông này. Nếu không phải còn những chuyện khác cần xử lý, cô cũng muốn cùng anh ở chung một chỗ như vậy.
Nhưng vừa nghĩ tới Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối đành phải cưỡng lại, nói với Kiều Trác Phàm: "Kiều Trác Phàm, anh nên đi ra rồi!"
"Ơ, nhanh như vậy liền bắt đầu đuổi người?" Bị cô nhắc nhở, ánh mắt Kiều Trác Phàm ngưng đọng lại.
"Người ta có chuyện nghiêm túc cần làm đấy." Tiếu Bảo Bối chỉ phần tài liệu trước mặt mình.
Thật ra, cho đến bây giờ cô vẫn chưa xem qua phần tài liệu kia.
Vừa rồi, cô đang bận rộn đánh giá phòng làm việc mới của mình, còn suy nghĩ có nên nuôi hai con cá vàng và một cây xương rồng trên bàn làm việc hay không?
Cho nên cô nghĩ, thừa dịp Kiều Trác Phàm đi ra, cô sẽ xem trước văn kiện này một chút.
Nhưng dường như Kiều Trác Phàm không muốn rời đi. Ánh mắt của anh nhìn Tiếu Bảo Bối vô cùng quyến luyến.
Sau đó, đầu ngón tay chạm vào gương mặt Tiếu Bảo Bối: "Bây giờ anh có chút hối hận vì đã chuẩn bị nơi này cho em rồi." Giọng nói Kiều Trác Phàm có chút buồn bã. Bộ dáng anh giống như là hối hận đến mức không thể nào tiêu tan được.
"Kiều Trác Phàm, làm sao anh có thể hối hận chứ!" Tiếu Bảo Bối bĩu môi.
"Muốn anh không hối hận, vậy em phải bồi thường anh thế nào?" Kiều Trác Phàm vẫn không nhúc nhích, chỉ là đưa mặt tới gần kề Tiếu Bảo Bối.
"Để em suy nghĩ...Nếu không, tối nay em làm món gì cho anh ăn nhé? Tiếu Bảo Bối suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Thay vì làm món ngon cho anh, không bằng buổi tối chúng ta cùng ăn mừng được không?" Anh cười gian manh.
"Ưhm..." Tiếu Bảo Bối nhìn nụ cười của anh, lập tức cảm thấy không ổn.
Cô cứ có cảm giác, nụ cười bây giờ của Kiều Trác Phàm như hàm chứa ý nghĩa đặc biệt sâu xa.
Nếu như đồng ý với anh, tối nay e rằng...
Nhưng vừa nghĩ đến việc Mã Viện Viện sắp tới, nếu để cô ta nhìn thấy Kiều Trác Phàm ở đây, vậy công sức cô năn nỉ, bị Kiều Trác Phàm giày vò mới có được căn phòng này, chẳng phải sẽ uổng phí sao?
Cuối cùng, trước ánh mắt chăm chú của anh, cô chỉ có thể cắn răng đáp trả: "Được, tối nay đều nghe theo anh."
Đây đúng là lời nói Kiều Trác Phàm muốn được nghe nhất lúc này.
"Vậy thì quyết định vậy đi!" Sau khi nói xong, rốt cuộc anh cũng đứng dậy, chậm rãi bước về phía cửa phòng làm việc.