Trong phòng làm việc.
Tôn Hiếu Nguyên đeo kính lão, sống lưng thẳng tắp, viết một chuỗi số trên tờ giấy trắng, ngẩng đầu hỏi: “Đội tuyển toán năm hai còn rất nhiều thiếu sót, trong khoảng thời gian này cậu để tâm nhiều hơn một chút.”
Ông thở dài: “Thầy già rồi, tương lai vẫn phải dựa vào người trẻ tuổi các cậu thôi.”
Hứa Bùi ngồi đối diện ông, đứng dậy rót một ly trà, đưa đến trước mặt ông, cười: “Già chỗ nào? Sức lực câu cá kia của thầy, thanh niên mười bảy mười tám tuổi cũng không đuổi kịp.”
Lão Tôn trừng anh: “Không biết lớn nhỏ.”
Nghe anh nhắc tới câu cá, lại nghĩ tới Nhan Thư, hỏi, “Nghe nói gần đây cậu dạy kèm toán cho Nhan Thư?”
Hứa Bùi cười một tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
Ánh mắt lão Tôn đảo một vòng trên mặt anh, bất thình lình cười hai tiếng.
Vùi đầu tính toán, lão Tôn như ám chỉ cái gì mà cảm thán: “Cố lên tiểu tử, đường dài chậm rãi đi. Cậu vì thầy mà lăn lộn như vậy, cũng coi như xuất lực.”
Hứa Bùi nhíu mày: “Nếu không thầy cho em một cái phương hướng? Ví dụ như?”
Lão Tôn lộ ra vẻ mặt đắc ý, chỉ vào mình: “Ví dụ thầy giáo của cậu là thầy đây, quần áo đang mặc, đều là cô của cậu tìm thợ may. Aiz, thật là, muốn tự mình đi chọn chọn lựa lựa cũng không có cơ hội.”
Hứa Bùi cảm thấy khá hứng thú khẽ ồ: “Hóa ra tình cảm tốt như vậy, quay về giúp em hỏi thăm cô phương thức liên lạc của thợ may kia, quần áo của em hơi rộng, muốn sửa sửa một chút.”
Lão Tôn liếc mắt nhìn áo sơ mi trắng mới tinh trên người anh: “Lúc mua không chú ý?”
“Không phải em mua.” Hứa Bùi dựa vào lưng ghế, tùy tiện xoay bút hai vòng, nhàn nhạt nói, “Người khác đưa, còn một lần đưa tận mấy cái, đều phải sửa.”
“Ai?”
Hứa Bùi cười: “Không tiện nói ra, sợ thầy tức giận.”
Lão Tôn: “?”
Hứa Bùi ngồi đối diện ông, cằm khẽ nhếch, khóe mắt chân mày nhìn như bất đắc dĩ, nhưng khóe môi đều là ý cười khó mà che giấu.
Lão Tôn chợt phản ứng lại, trực tiếp ném một quyển sách về phía anh: “Được lắm thằng nhóc này, bắt cóc sư phụ của thầy chưa tính, còn chạy lại đây khoe khoang!”
Hứa Bùi cười né tránh, nhặt sách đặt lên bàn: “Chưa bắt cóc được, còn đang cố gắng. Nói nữa, cái này không phải là thầy khởi xướng trước sao?”
Lão Tôn khoe vợ ngược lại còn bị chiếu tướng, không nhịn được phất tay: “Lăn nhanh, muốn làm gì thì làm đi, đừng làm phiền thầy.”
Còn nói thêm, “Vứt cái này ra ngoài giúp thầy.”
Hứa Bùi nhìn lọ thuốc nhỏ trên bàn, nhíu mày: “Bệnh đau dạ dày của thầy lại tái phát?”
Cầm lọ thuốc rỗng lên, thuận tay nhét vào túi, “Em cầm cái này đi trước, mua cho thầy một lọ giống vậy.”
Lão Tôn khoát tay: “Không cần.”
Toét miệng cười đắc ý, “Cô của em đã mua cho thầy từ lâu rồi!”
Hứa Bùi: “…”
Bước ra khỏi phòng làm việc của Tôn Hiếu Nguyên, Hứa Bùi ngựa không dừng vó mà chạy tới phòng thí nghiệm tầng bốn.
Đội tuyển năm hai tạm thời chưa có phòng làm việc của mình, lão Tôn phê duyệt cho một phòng thí nghiệm trống để ba người trong đội làm mô phỏng.
Hứa Bùi nâng tay liếc nhìn thời gian, lấy điện thoại di động ra, ấn mấy cái, gửi đi một tin nhắn: [Có chút việc, sẽ về muộn.]
Không lâu sau, đối phương trả lời một câu: [Không sao, anh cứ từ từ.]
Trên thực tế tốc độ xử lý công việc của Hứa Bùi cũng không chậm, thậm chí tiến độ quá nhanh khiến đội tuyển năm hai khó mà tiêu hóa.
Ba người cùng bày ra khuôn mặt đau khổ, lén lút bi thương mà cảm thán quả nhiên Hứa Bùi không giống người thường.
Hứa Bùi giảng đến cuối, cũng nhận ra vấn đề.
Vỗ vai người phụ trách đội tuyển, “Trước tiên cứ như vậy, cậu dẫn dắt bọn họ tiêu hóa một chút. Hôm nay tôi không có nhiều thời gian, ngày mai giảng giải cho các cậu từng bước một.”
Nói xong chào hỏi mọi người, vội vã chạy đến phòng làm việc.
Đi thang máy đến tầng .
Dọc theo hành lang, vừa đến cửa phòng làm việc, Hứa Bùi liền nghe thấy bên trong truyền ra một loạt tiếng đối thoại:
“Bạn học Nhan, em viết không đúng công thức này rồi!”
“Ôi ôi, bước này sai rồi!”
Anh hơi dừng bước, ngay sau đó sải bước tiến vào.
Phòng làm việc vốn yên tĩnh, giờ phút này đang ngồi đầy người, Nhan Thư ngồi ở bàn sách nhỏ, bên cạnh là ba đàn anh nhiệt tình vây quay cô, mồm năm miệng mười mà sửa lại bài sai của cô.
Hứa Bùi: “…”
Quả nhiên là không sao.
Thấy anh vào, mọi người đồng thời quay đầu, nhiệt tình chào hỏi anh:
“Bùi ca quay lại? Chào Bùi ca!”
“Bùi ca yên tâm làm việc đi.”
“Đúng vậy, bạn học Nhan bên này cứ giao cho chúng tôi!”
Quan Văn Cường còn vui tươi hớn hở lại gần, “Bùi ca, lúc Nhan Thư ở đây chúng tôi mới tới, không ảnh hưởng đến chuyện của cậu, còn có thể thay cậu bổ túc cho cô ấy.”
Hứa Bùi lười nói chuyện với tên ngốc này.
Anh chuyển tầm mắt, mặt vô cảm nhìn chăm chú về phía mấy nam sinh vây quanh Nhan Thư, “Em nghĩ sao?”
Nhan Thư khó hiểu, cảm giác tâm trạng bây giờ của Hứa Bùi không tốt lắm, lại nghĩ tới Quan Văn Cường nói gần đây anh phải dẫn dắt đội tuyển năm hai, bận rộn chân không chạm đất, có lẽ là đang mệt.
Vì vậy, cô thật tri kỷ bày ra gương mặt tươi cười: “Em cảm thấy khá tốt, các anh dạy em là được, Hứa thần đi làm việc của anh đi!”
Hứa Bùi không lên tiếng.
Chỉ nhìn cô chằm chằm.
Qua mấy giây, anh dời ánh mắt, đi vào phòng trong, để lại một câu nhàn nhạt: “Tốt lắm.”
–
Mấy ngày nay, bầu không khí phòng làm việc căng thẳng khác thường.
Mấy người Quan Văn Cường đã được thông qua, tất cả đều chuyển tới phòng làm việc, nhưng không biết vì sao, hình như tâm tình Bùi ca không tốt, cả ngày trên mặt không có lấy một nụ cười, làm bọn họ không dám thở mạnh.
Khi Nhan Thư đến học bổ túc lần tiếp theo, mấy người này như ong vỡ tổ xông tới, vội vàng trút bầu tâm sự với cô.
Hứa Bùi ngồi ở phòng làm việc bên trong, nghe tiếng nói đứt quãng của bọn họ:
“Bạn học Nhan, em không thể tưởng tượng được… Những ngày đắng cay…”
“Không biết huhu… Không phải là mệt mỏi… Bị bệnh?”
Có lẽ người bên ngoài nhận ra mình hơi lớn tiếng, nhỏ giọng lại nhưng không được bao lâu vẫn nghe được tiếng mọi người anh một câu tôi một câu giảng bài.
Hứa Bùi rủ mắt không biết đang suy nghĩ gì, lát sau, đưa tay mở ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc nhỏ mấy ngày trước tùy ý ném vào, đặt lên bàn.
Ngón trỏ và ngón giữa hợp lại, đẩy về phía trước một cái.
–
Hôm nay Nhan Thư cần cù chăm chỉ làm bài tập suốt một giờ.
Mặc dù thường nói chêm vào chọc cười mấy anh, nhưng đến lúc học thêm, ngược lại cũng không giống trước đây thích chơi xấu với thầy Hứa.
Đến khi kết thúc, được nghỉ ngơi mới duỗi người cười hì hì thoải mái nói chuyện phiếm với mọi người.
Dưới tác động của cô, sau mấy ngày ngột ngạt, bầu không khí của phòng làm việc rõ ràng trở nên thoải mái hơn nhiều, mọi người anh một câu tôi một câu trò chuyện.
Đang cười nói thì nghe “két” một tiếng.
Nhan Thư quay đầu nhìn.
Hứa Bùi cầm cốc đi về phía máy uống nước, sống lưng thẳng tắp, mặt tái nhợt.
Lúc anh khom lưng lấy nước, hơi nhíu mày, một tay khác theo bản năng bấm bụng.
Trong đầu Nhan Thư đột nhiên vang lên câu Quan Văn Cường vừa nói ––– “Không phải là mệt mỏi đấy chứ?”
Hai tiếng “cộc cộc” vang lên.
Quan Văn Cường khẽ gõ hai cái lên bàn sách nhỏ của cô: “Thời gian nghỉ ngơi đã hết, mau mau mau, Nhan Thư, chúng ta tiếp tục.”
Mười phút sau.
Mọi người thấy Nhan Thư không yên lòng, buồn rầu ôm mặt.
“Nhan Thư, tập trung chú ý!”
“Chẳng phải hồi nãy em làm được dạng đề này rồi à, sao vừa nghỉ ngơi xong đã trả lại cho anh rồi?”
“Nói tiếp một lần nữa!”
“…”
Lại trôi qua mười phút.
Quan Văn Cường hoàn toàn chịu thua, thở dài một hơi: “Xem ra Bùi ca không đích thân ra tay thì không được.”
Bình thường bọn họ có thói quen như vậy, gặp phải vấn đề khó nhằn sẽ lấy câu “Xem ra phải để Bùi ca đích thân ra tay” để kết thúc.
Vốn là Quan Văn Cường cảm thán một câu theo thói quen mà thôi, nhưng Nhan Thư đột nhiên như bừng tỉnh.
Nhan Thư suy nghĩ sâu xa gật đầu một cái, hiên ngang lẫm liệt nói: “Đúng thật, vậy em không thể làm gì khác ngoài làm phiền anh ấy một chút.”
Quan Văn Cường: “?”
“Aiz, anh không có ý đó ——” mà là.
Còn chưa nói hết lời, chỉ thấy Nhan Thư đột ngột đứng lên, chạy một mạch về phía phòng làm việc.
Quan Văn Cường: “!!!”
Khi Bùi ca trong phòng làm việc, đều ngầm thừa nhận trạng thái làm việc không được quấy rầy.
Từng có một người mới tới, không biết chuyện, gõ cửa phòng làm việc của Bùi ca, còn chưa đi vào đã bị vô tình đuổi ra.
Chứ đừng nói đến mấy ngày nay xung quanh người nào đó đều là áp suất thấp như vậy.
Quan Văn Cường vội vàng ngăn cản: “Nhan Thư, đừng —–”
Nhưng không kịp nữa rồi.
Dũng sĩ Nhan Thư đã nhanh chóng gõ cửa phòng làm việc…
Quan Văn Cường che kín mắt.
Tiểu Lục Tử che kín mắt.
Tất cả những người ở đây đều che kín mắt.
Bùi ca sao, là kiểu người luôn xử lý theo việc công.
Ở trong mắt anh cũng chẳng có cái gì gọi là phân biệt giới tính.
Mọi người trong phòng làm việc thật khó có thể tưởng tượng một cô bé khóa dưới nũng nịu bị đánh văng ra ngoài sẽ là cái dạng gì, mấy nam sinh đồng thời che mắt, thậm chí bắt đầu rầm rì lát nữa nên dỗ người như thế nào.
Nhưng là chuyện trong dự đoán có vẻ như cũng không phát sinh.
Bên trong truyền đến một giọng nói rất bình tĩnh: “Mời vào.”
Sau đó…
Em gái Nhan liền, liền tiến vào.
Mọi người trong phòng làm việc: “?”
Đơn giản như vậy?
Mấy người nhìn nhau, nháy mắt một hồi, đang định khẽ meo meo vươn cổ nhỏ thăm dò tình huống bên trong liền nghe “Ầm” một tiếng.
Cửa bị đóng lại thật chặt.
“…”
–
Tính ra, đã rất nhiều ngày Nhan Thư không thấy Hứa Bùi.
Người đàn ông trước mắt ngồi trên ghế làm việc, ngón tay lướt trên bàn phím, lát sau mới ngước mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt xuyên thấu qua tròng kính mỏng quét về phía cô: “Có chuyện gì.”
Nhan Thư đặt sách vở lên bàn của anh, có lý chẳng sợ: “Đề này quá khó, bọn họ cũng không biết.”
Hứa Bùi không lên tiếng, dùng ngón trỏ và ngón giữa đè lên sách vở, kéo lại gần, liếc mắt nhìn.
Lại ngẩng đầu nhìn cô: “Lại gần một chút.”
Nhan Thư nghe lời nhích lại gần.
Hứa Bùi lãnh đạm nghiêm mặt, mở miệng: “Hàm số này trước đây đã dạy… Shhhh ~”
Vừa bắt đầu anh đã cau mày, khó chịu rên một tiếng.
Nhan Thư ngẩng đầu liền thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi, bàn tay dưới bàn dùng sức bấm lên bụng.
Có chút lo lắng gấp gáp: “Sao vậy? Bị bệnh?”
Hứa Bùi khoát tay, “Không sao.”
Lại gõ bàn một cái, nhắc nhở cô: “Tập trung nhìn đề.”
Không thể không nói, năng lực nghiệp vụ của Hứa Bùi là không thể phủ nhận, nói vài ba câu đã rõ ràng, chỉ tiếc hôm nay Nhan Thư luôn không tập trung, nghe mấy lần vẫn mơ hồ.
Quan Văn Cường bên kia hình như có chuyện gì, gọi mấy tiếng Bùi ca.
Hứa Bùi đứng dậy: “Anh đi ra ngoài nhìn một chút.”
Tầm mắt của Nhan Thư dừng ở bàn tay đang ấn bụng của anh một giây, thu tầm mắt, vừa nhìn về phía bàn thì thấy lọ thuốc nhỏ vô cùng nổi bật.
Cô cầm lên quan sát.
Đúng là lọ thuốc, nhưng đã rỗng, trên đó viết ba chữ to “Thuốc dạ dày”.
…
Quan Văn Cường còn ôm đầu, kêu rên với Hứa Bùi: “Cứu mạng cứu mạng, Bùi ca! Quỳ xuống cầu cậu hỗ trợ nhìn một chút xem thuật toán của tôi sai ở đâu! Rốt cuộc là bước nào có vấn đề, sao không làm tiếp được nữa?”
Vừa gào xong đã thấy Nhan Thư như một cơn gió lốc xông ra ngoài.
Quan Văn Cường tặc lưỡi hít hà, ánh mắt nhìn về phía anh như nhìn cầm thú.
Không phải chứ, Bùi ca mắng người ta khóc luôn?
Hứa Bùi không thèm để ý anh, ánh mắt nhàn nhạt nhìn theo bóng lưng cô.
Cho đến khi biến mất ở cửa mới thu hồi tầm mắt, cong môi không chút dấu vết.
“Đầu óc rảnh rỗi nghĩ đến những thứ khác, không có thời gian để nghĩ thuật toán? Trở về suy nghĩ thật kỹ, không tính ra trừ tiền lương.” Hứa Bùi xoay người, lạnh nhạt nói.
Quan Văn Cường: “?”
Khó như vậy thì tính thế nào?
Anh nghiêm trọng hoài nghi, Bùi ca cố ý muốn trừ lương của mình!
Hứa Bùi không quan tâm anh oán thầm, nhìn bốn phía một vòng, trực tiếp nói với mấy người trong phòng làm việc hai chữ, “Tan làm.”
Một đám người sững sờ một giây, ngay sau đó xôn xao:
“Đệt! Bùi ca, hôm nay mặt trời mọc đằng tây?”
“Hiếm lạ à nha! Bùi ca cuồng công việc hôm nay lại để cho chúng ta tan làm sớm?”
“Chuyện gì xảy ra??”
Hứa Bùi chậm rãi đi vào phòng làm việc, “Phúc lợi, các cậu không muốn?”
Mọi người: “!!!”
“Đương nhiên là muốn! Bùi ca vạn tuế!”
–
Dưới tầng là hiệu thuốc, Nhan Thư hùng hùng hổ hổ chạy xuống mua thuốc xong, vừa giận vừa vội chạy về phòng làm việc.
Phòng làm việc mới đây còn ồn ào nhộn nhịp, bây giờ đã lặng như tờ.
Cả đám Quan Văn Cường đã sớm rời đi, chỉ còn lại thân ảnh cao gầy đưa lưng về phía cửa của Hứa Bùi.
Sống lưng người đàn ông thẳng tắp, nhìn qua vẫn như thường, hoàn toàn không có dáng vẻ đau dạ dày.
Anh khom lưng lấy nước, uống hai ngụm, quay đầu mới nhìn thấy Nhan Thư đang đứng thẳng ở cửa.
Hứa Bùi liếc mắt, tầm mắt từ trên cao hạ xuống, cố định ở tay cô: “Tay cầm cái gì?”
Nhan Thư không lên tiếng.
Ly nước được đặt lên giá, phát ra âm thanh trầm đục.
Hứa Bùi nhấc chân đi mấy bước, dừng lại trước mặt cô.
Anh đưa tay, ngửa lòng bàn tay ra, bốn đầu ngón tay khép lại, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc: “Cho tôi nhìn một chút.”
Nhan Thư suy nghĩ, mở lòng bàn tay ra: “Thuốc dạ dày, tôi vừa chạy xuống dưới mua. Nhưng anh bây giờ…”
Cô nhìn anh một lượt, “Hình như không đau nữa?”
Nói xong, Nhan Thư rút tay lại, cầm lọ thuốc nhỏ, vừa đi vào trong vừa lẩm bẩm: “Sớm biết anh hết đau nhanh như vậy, tôi cũng không chạy –––”
Còn chưa dứt lời đã bị một bàn tay kéo ống tay áo.
Cô kinh ngạc quay đầu, đối diện với ánh mắt của Hứa Bùi.
Trong tầm mắt, người đàn ông siết chặt ống tay áo của cô, bàn tay hơi dùng sức, nâng lên, cánh tay cô cũng nâng lên theo.
Hứa Bùi nhẹ giọng nói một câu: “Vẫn còn đau.”
Rồi sau đó đưa một tay khác, ngón cái và ngón trỏ cầm lấy lọ thuốc, chậm rãi rút ra từ tay cô.
Viên thuốc bên trong va chạm vào nhau, phát ra tiếng rào rào, người đàn ông mở miệng mang theo ý cười, trầm giọng: “Uống thuốc của em mới không đau.”