Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường

chương 33: bất ngờ chưa, bùi ca?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhan Thư ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trong tay Hứa Thành Sơn, cô lặng lẽ tiến đến bên tai Hứa Bùi, vô cùng lo lắng hỏi: “Giấy đăng ký kết hôn của anh, không phải anh luôn mang trong người sao? Sao lại để ở thư phòng?”

Hứa Bùi nhướng mắt lên: “Chẳng phải em bảo tôi để trong nhà sao?”

Nhan Thư nghi ngờ: “… Tôi có bảo sao?”

Hứa Bùi gật gật đầu rồi xác định quãng thời gian đó: “Có, rõ ràng em nói vào hôm mua một tặng một cho cặp vợ chồng mới cưới ấy.”

Nhan Thư không nhớ nổi mình từng nói qua những lời này, nhưng biểu cảm của Hứa Bùi vô cùng kiên định khiến cô bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình.

“Chẳng lẽ mình lại quên sao?”

Hai người đang sắp xếp lại sự việc chợt thấy Hứa Thành Sơn giơ cuốn sổ nhìn về phía Hứa Bùi: “Đây là cái gì?”

Hứa Bùi nghe thấy chợt ngẩng đầu lên, nhìn cuốn sổ rồi gật đầu một cái.

Anh nhếch môi nở nụ cười nhạt: “Trên đó có chữ rồi mà.”

Hứa Thành Sơn giật giật khóe môi, ông hừ một tiếng: “Có chữ?”

Ông mở cuốn sổ ra, nhìn từ trên xuống dưới sau đó khép cuốn sổ lại, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Con hãy nói thật cho ba biết, đây là thật hay giả?”

Hứa Bùi cũng không hiểu sao lão Hứa lại hỏi những câu nhàm chán đến thế.

Anh nhích người, nhếch chân mày rồi nở một nụ cười đã toan tính từ trước: “Đương nhiên là thật.”

Vừa dứt lời, Hứa Thành Sơn suy tư gật đầu, khẽ thở dài: “Xem ra là giả rồi.”

Hứa Bùi: “?”

Khóe môi anh khẽ nhếch lên: “Lão Hứa, con nói thật ——”

‘Bộp’ một phát.

Giấy tờ đăng ký kết hôn bị ném xuống bàn.

Hứa Thành Sơn quay đầu nói với Hứa phu nhân: “Đây là giả đấy. Bà cũng thật là, chưa hiểu rõ mọi chuyện mà đã kích động mù quáng rồi.”

Hứa phu nhân cũng sững sờ theo: “Cái gì, giả, giả sao?”

Bà lao đến cầm cuốn sổ lên, lật qua lật lại kĩ càng, không dám tin vào mắt mình: “Không thể nào!”

Hứa Thành Sơn thở dài: “Không thì sao? Đức hạnh của con trai chúng ta ra sao, bà còn không rõ ư? Tôi hỏi bà, nó có thể kết hôn hử?”

Nói vấn đề này, trong nháy mắt đã khiến Hứa phu nhân tỉnh táo không ít, bỗng dưng bà rơi vào trầm tư.

Hứa Bùi: “Mẹ nhìn thái độ của mẹ kìa, con nói thật ——”

‘Bộp’ một phát nữa.

Hứa phu nhân đưa tay lên đấm vào lưng anh một cái.

Tiếng của anh hơi ngừng.

Hứa phu nhân hoàn toàn tỉnh táo, bà nghiến răng cáu giận nói: “Thằng nhóc này được lắm, còn dám đem chuyện này ra đùa giỡn với mẹ! Con muốn giỡn là giỡn hay sao! Mẹ đã nói rồi, thằng nhóc như con dù không hiểu chuyện thế nào đi nữa, làm sao có thể kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn không thèm báo cho hai cái thân già này một tiếng!”

Hứa Bùi: “Hai người ở trên đảo không có tín hiệu ——”

“Có phải bạn bè của con bắt ép con nói giỡn phải không, con đã thông đồng với con gái nhà người ta lừa gạt bọn họ? Lại còn rất chân thật, suýt chút nữa thì mẹ đã bị con gài rồi!” Hứa phu nhân thở dài, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Hứa Thành Sơn, “Cũng may ba con vẫn còn sáng suốt.”

Hứa Thành Sơn khiêm tốn nói: “Đều do thường ngày vợ dạy dỗ tốt.”

Ông cũng không quên quay đầu lại dạy bảo con trai mình: “Về sau đừng có mua giấy chứng nhận giả nữa.”

Hứa phu nhân: “Đúng vậy, là phạm pháp đấy.”

Hứa Bùi hết đường bào chữa: “…”

Hai người họ dạy dỗ xong rồi ngồi xuống, sau đó mới nhớ đến câu hỏi của con trai mình: “Vừa nãy con muốn nói gì?”

Hứa Bùi mãi mới có cơ hội giải thích, anh vừa muốn mở miệng thì ống tay áo bị kéo xuống.

Trong khóe mắt, cô gái nhỏ cầm ống tay áo của anh nhẹ nhàng kéo.

Mặc dù giấy kết hôn bị nghi ngờ, nhưng cũng may có chuyện đó mà mẹ của anh cũng quên mất là đang giới thiệu bạn trai cho Nhan Thư.

Bốn người cùng nhau ăn cơm.

Ăn cơm xong, Hứa phu nhân tiếp tục lôi kéo Nhan Thư trò chuyện cách dưỡng da, Hứa Bùi và Hứa Thành Sơn ngồi bên cạnh mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Anh nhìn đồng hồ: “Ba mẹ, tụi con về trường học trước đây.”

Hứa phu nhân nói chuyện vẫn chưa đã: “Không phải hôm nay là cuối tuần sao, về trường sớm thế làm gì?”

“Phòng làm việc bận chút việc.” Hứa Bùi lời ít ý nhiều.

Hứa phu nhân lộ ra tia thất vọng: “Vậy sao, mẹ còn đang muốn giữ Nhan Thư ở lại đây ăn bữa cơm.”

Nhan Thư nhanh chóng đứng dậy cười cười từ chối nói: “Không cần đâu cô chú ạ, buổi tối cháu cũng bận việc, lần sau sẽ đến thăm hai người.”

Hứa Bùi đứng trước cửa quay đầu lại: “Đi thôi.”

Nhan Thư chạy chầm chậm đến: “Tới liền tới liền, giục giã cái gì thế.”

Hứa Bùi thay giày xong nhàn nhạt hỏi: “Tôi giục em lúc nào?”

Nhan Thư: “Mới nãy!”

Hứa Bùi nhíu mày: “Tôi giục em lúc nào?”

Nhan Thư: “Không phải à!”

Hai người nói lời tạm biệt với vợ chồng Hứa Thành Sơn xong, tôi một câu anh một câu đi ra ngoài.

Trên đường ra đến cổng lớn, Hứa Bùi mở cửa sắt đồng thời đưa tay ra bảo vệ bên vai của cô tránh bị đụng vào.

Sau khi ra đến cửa, anh thả tay xuống.

Hứa Thành Sơn và phu nhân Bùi Dao đứng ở cửa, nhìn bóng lưng của hai người trầm mặc vài giây.

Cuối cùng, người trầm ngâm mở miệng vẫn là Hứa Thành Sơn: “Bà có cảm giác hôm nay nó có gì không đúng không?”

“Ông cũng phát hiện ra à?” Hứa phu nhân quay đầu lại, trợn to mắt không thể ngừng suy nghĩ, “Vừa nãy ông có thấy không, vậy mà nó lại đưa tay đỡ cửa cho con gái nhà người ta đấy.”

Hứa Thành Sơn: “Lúc ăn cơm còn gắp đồ ăn cho cô bé ấy.”

Hứa phu nhân: “Còn đưa nước ép trái cây cho con bé nữa.”

Hứa Thành Sơn trầm mặc nói: “Bà có bao giờ thấy nó như vậy chưa?”

Hứa phu nhân lườm ông: “Ông nghĩ tôi đã từng thấy rồi à?”

“…”

“…”

Hai người đứng ở trước cửa hơn nửa ngày rồi quay đầu nhìn nhau: “Chắc chắn hai đứa có vấn đề!”

Hứa Thành Sơn nhận ra đầu tiên: “Giấy kết hôn.”

Trái tim trong lồng ngực của Hứa phu nhân chợt nhảy dựng lên, bà sợ đó là ô long, định thần lại vội vàng nói: “Đi tìm mau!”

(Ô long: chuyện nhầm lẫn xấu hổ.)

Vừa dứt lời hai người vội vã chạy vào thư phòng.

Hứa phu nhân sảy chân, suýt chút nữa thì ngã.

Hứa Thành Sơn đỡ lấy bà: “Cẩn thận một chút, để tôi đi lấy được rồi.”

Hứa phu nhân phất phất tay: “Vậy ông nhanh lên chút! Đừng quên lấy mắt kính cho tôi đấy.”

“… Bà cận tận độ, còn cần đến cả mắt kính sao!”

(Tính theo VN là , độ.)

Cặp mắt xinh đẹp của Hứa phu nhân lườm ông: “Tôi muốn nhìn cho kỹ cũng không được à?”

Đợi vài giây sau, bà thúc giục: “Tìm được chưa?”

Một lát sau, “Hứa Thành Sơn, sao ông chậm chạp quá vậy!”

“Tới đây tới đây!”

Hứa Thành Sơn vừa cầm giấy kết hôn đến đã bị bà giựt lấy khiến ông phải vội vàng chạy qua.

Hai cái đầu cùng ghé sát lại, tỉ mỉ nghiên cứu nửa ngày trời.

… Cũng không nghiên cứu ra cái gì.

Hồi lâu, Hứa phu nhân gỡ mắt kính xuống: “Hay là chúng ta tìm một người chuyên nghiệp đến xem thử?”

Nhan Thư cảm thấy hôm nay đúng là một ngày quá kích thích, cũng may sợ hãi nhưng không nguy hiểm.

Nếu không coi như thật xin lỗi thầy Hứa rồi.

Cô nghĩ đi nghĩ lại một chút, mọi chuyện đều tại cô ăn cơm chùa mà ra.

Nếu như cô không tham ăn như vậy thì đã không xảy ra chuyện này.

Cô cứ thế suy nghĩ mà không để ý rằng xe của Hứa Bùi đã đậu ở trước cổng trường, cô vội vàng hô dừng: “Ây ây ây, thầy Hứa, ở đây ở đây! Tôi nên xuống xe rồi!”

Xe chậm rãi dừng ở bên vệ đường.

Nhan Thư tháo dây an toàn ra, cầm lấy chiếc túi nhỏ, đang muốn mở cửa xe thì nghe anh gọi: “Nhan Thư.”

Cô quay đầu lại.

Hứa Bùi lười biếng để cánh tay lên trên vô lăng, quay đầu nhìn cô: “Hồi nãy em kéo tay áo tôi làm gì?”

“Hả?”

“Tại sao không cho tôi nói giấy kết hôn là thật?”

Nhan Thư ậm ừ: “Anh nói chuyện đấy hả, tôi nghĩ là, tôi nghĩ là anh không muốn cho cô chú biết nên tôi…”

“Không phải là không muốn.” Hứa Bùi nhẹ nhàng cắt ngang lời nói của cô.

Nhan Thư chần chừ nói: “Vậy sao họ lại…”

Trong xe có vẻ nóng nực, Hứa Bùi đưa tay vào cạnh cửa, ấn ngón trỏ xuống: “Trước kia họ một mực nghỉ dưỡng ở ngoài đảo, chỗ đó chưa xây dựng xong, trên đảo cũng không có một chút tín hiệu nào.”

Cửa kính xe hạ dần xuống phát ra âm thanh nho nhỏ, anh thấp giọng nhấn mạnh: “Vì vậy không phải tôi không muốn nói mà là không có cơ hội để nói mà thôi.”

Nhan Thư rũ mắt xuống, ồ một tiếng: “Hóa ra là như vậy à.”

Nói xong cô cũng không biết phải nói thêm gì nữa.

Bên trong xe rơi vào trầm mặc.

Cô mất tự nhiên quay đầu ra chỗ khác, lơ đãng nhìn bản thân mình qua kính chiếu hậu rồi giật mình.

Ơ, khóe miệng cô cong lên từ lúc nào vậy?

???

Có chuyện gì vui vẻ sao?

Cô vội vã nhìn qua chỗ khác, đổi chủ đề, “Vậy…”

“Sao?” Hứa Bùi nhướng mắt lên.

Nhan Thư đột nhiên hưng phấn: “Vậy trên đảo chắc là vui lắm đây, không có điện thoại mà cũng chơi lâu đến như vậy.”

Hứa Bùi: “…”

Nhan Thư vẫn còn rất vui vẻ: “Chẳng trách cô chú mỗi ngày đều bắt cua, còn có đầy đủ các loại cá nhỏ tôm nhỏ ốc nhỏ, ôi tôi cũng muốn đi chơi! Không cần ra giữa biển chỉ cần ở gần biển nghịch nước thôi cũng được nữa!”

Chắc cô đang nghĩ đến đủ loại trò chơi, mắt cô cong thành đường vòng cung tuyệt đẹp, đôi mắt sáng long lanh, vô cùng chờ mong.

Hứa Bùi nhìn cô, khẽ nở nụ cười.

Lát sau, anh quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhan Thư bị mấy câu nói gợi lên tinh thần nghịch nước.

Xế chiều hôm đó, vừa về ký túc xá là cô đã lao vào tìm ngay những nơi gần nhất có thể nghịch nước, chỉ tiếc Lan Thành đang trong tiết trời se lạnh, có khá nhiều cảnh đẹp có nước nhưng không thích hợp để nghịch.

Mới đầu cô tìm được một công viên nước nóng khá ổn, nhìn thoáng qua trông rất đẹp, không ngờ đến tháng mới chính thức khai trương, vé vào cũng chưa có bán.

Nhan Thư trong nháy mắt liền ủ rũ.

Điện thoại di động reo lên, là Hứa Bùi: [Bài tập về nhà sao rồi?]

Hả?

Hôm nay còn có bài tập nữa?

Nhan Thư một bên suy nghĩ, bên còn lại thì ‘cây ngay không sợ chết đứng’ nói một câu: [Tất nhiên là làm rồi!]

Hứa Bùi: [Thật sao?]

Nhan Thư: [Thật mà!]

Hứa Bùi: [Hừ, sách bài tập của em còn đang ở chỗ tôi đây này.]

Anh vạch trần cô không chút lưu tình, tiện thể gửi một vài tấm ảnh làm vật chứng qua cho cô.

Trong ảnh, sách giáo khoa và sách bài tập toán của cô đang đặt trên bàn học của Hứa Bùi rất lộn xộn.

Nhan Thư: […]

Cô đang chuẩn bị cứu vãn tình hình, đột nhiên ánh mắt cô rơi vào vật góc trái trên bàn.

Ủa, cái kia hình như là…

Nhan Thư đưa hai ngón tay, phóng to chỗ đó ra một chút.

Cuối cùng cũng thấy rõ rồi.

Hai tờ vé vào cổng sặc sỡ, phía trên có in mấy chữ: Vé Vào Công Viên Nước Nóng Lạc Hải.

Nhan Thư kích động trong nháy mắt, cô khoanh vòng tấm vé: [Thầy Hứa, sao anh lại có thứ này!]

Hứa Bùi: [Công ty đối tác tặng đấy. Công ty của họ vừa mới hoàn thành một hạng mục, hiện tại đang thử hạng mục nên tặng cho phòng làm việc của tôi vài tấm vé.]

Nhan Thư ngưỡng mộ: [Tặng cho phòng làm việc của các anh sao? Vậy chẳng phải là các anh có thể đến đấy chơi à!]

Hứa Bùi: [Ừ.]

Nhan Thư tiếp tục ngưỡng mộ: [Vậy mọi người đều đi sao?]

Đầu dây bên kia của Hứa Bùi bỗng dưng im lặng, qua một hồi lâu sau mới gửi một chữ: [Ừ.]

Hứa Bùi: [Qua đây lấy vé không?]

Nhan Thư sững sờ: [Tôi cũng có phần?]

Hứa Bùi ngồi trong phòng làm việc, nhìn đoạn tin nhắn trên màn hình điện thoại, trên tay như có như không cầm hai tờ vé.

Hai giây sau, anh gõ gõ ngón tay cái: [Ừm, còn dư vài tấm vé. Muốn đi không?]

[Muốn muốn muốn!!]

Hứa Bùi nhìn dòng tin nhắn rồi nở nụ cười, ngón tay anh ấn nút, màn hình chợt tối đen.

Anh đeo kính vào, cầm bút lên giải phương trình.

Được một lúc lâu.

Chỉ trong chốc lát, anh đã tháo mắt kính, bỏ bút xuống.

Anh cầm điện thoại lên, mở trình duyệt web và nhập vào đó: [Hướng dẫn hẹn hò cho các cặp đôi ở công viên nước.]

“Cái gì!” Vẻ mặt Quan Văn Cường không thể nào tin nổi, “Em nói phòng làm việc chúng ta sẽ đi chơi ở công viên nước sao?”

Nhan Thư: “Đúng vậy, thầy Hứa không nói với mọi người à?”

Tiểu Lục Tử tiến gần đến: “Có đâu! Em có chắc là chúng ta sẽ được đi không?”

“Chắc chắn! Thầy Hứa nói với em như vậy mà!” Nhan Thư chắc như đinh đóng cột, “Nói rằng tất cả mọi người trong phòng làm việc đều đi, đều phải đi! Yên tâm, đây là vé do công ty đối tác của các anh, thầy Hứa nói có rất nhiều, ngay cả em cũng có phần, chắc chắn trăm phần trăm các anh sẽ được đi!”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều vô cùng kích động “Ôi vãi.”

Tiểu Lục Tử vẫn còn nghi ngờ: “Sao Bùi ca lại không nói lời nào với chúng ta nhỉ?”

Quan Văn Cường cũng bắt đầu cảm động: “Cậu không biết sao? Bùi ca chắc chắn muốn tạo bất ngờ cho chúng ta!”

Mọi người: “Đúng! Bùi ca thật tốt!”

Mọi người đều bày tỏ lòng trung thành, nóng lòng thảo luận sôi nổi về trò nào chơi vui, lộ trình của cuộc vui như nào, vân vân.

Quan Văn Cường cũng thảo luận sôi nổi cùng mọi người, cậu ta đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi Nhan Thư, có một kiện hàng được gửi đến cho em đấy.”

Cậu ta cầm lấy món đồ được để trên kệ rồi đưa cho Nhan Thư: “Đây này.”

Nhan Thư khó hiểu: “Dạo gần đây em không có mua đồ.”

Quan Văn Cường: “Có phải là sách của em không?”

“Chắc vậy.”

Nhan Thư cầm kéo lên khui ra.

Quả nhiên trong thùng hàng là sách.

Một bên cầm sách, một bên cô cảm thán: “Đúng là em rất thích học.”

Nói rồi cô cầm sách ra xem, mọi người bỗng dưng khựng lại.

Quan Văn Cường nhích lại gần, cậu ta dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô: “Quả nhiên là em rất ham học!”

“Cái gì cái gì?”

“Học cái gì vậy?”

Trọng tâm câu chuyện mọi người cũng vừa thảo luận xong cũng không có chuyện gì để làm, vừa nghe Nhan sư muội mua tài liệu học tập, tất cả mọi người đều rất hứng thú quay đầu lại.

Sau đó họ nhìn thấy người đàn ông gợi cảm trong ‘tài liệu học tập’ của Nhan sư muội.

Mấy chữ in trên tiêu đề.

—— Album ảnh nam thần MOMO.

—— Lam Tu Minh: Cơ bắp đang gào thét.

Mọi người: “…”

Nhan Thư: “…”

Cô rất muốn đánh bể đầu chó của Vưu Giai.

Quan Văn Cường đứng cạnh cô dường như đang suy nghĩ: “Hóa ra em thích hình mẫu như Lam Tu Minh à!”

Cậu ta nhích lại gần, liếc nhìn album một cách hứng thú, “Ôi trời, cơ bắp như này chẳng ra làm sao cả! Lại còn gào thét?”

Tất cả mọi người đều gật đầu tán thành:

“Cũng là một loại mà thôi.”

“Còn chẳng đẹp bằng cơ bắp của Bùi ca nhà chúng ta.”

Nhan Thư gật đầu theo: “Đúng đúng đúng.”

Mọi người trầm mặc trong vòng hai giây: “Em đúng cái gì mà đúng, em đã thấy rồi à?”

Nhan Thư lên tiếng phủ nhận: “Không không không! Thật ra em chỉ xem qua hiện tượng mà thôi, nhìn cơ thể của thầy Hứa…”

Hứa Bùi mới vào phòng đã nghe thấy giọng nói đầy nội lực của Nhan Thư: “Cơ thể của thầy Hứa rất đẹp mắt!”

Anh cúi đầu xuống, che đi nụ cười ở khóe môi, lạnh lùng đi vào phòng làm việc: “Đang nói gì thế?”

Quan Văn Cường chạy đến: “Bùi ca, cậu đến rồi! Chúng tôi đang thảo luận về vóc dáng của cậu với siêu sao mà Nhan Thư thích thì ai đẹp hơn!”

Bước chân của anh bỗng dừng lại, anh nhướng mắt lên: “Nhan Thư thích siêu sao nào?”

“Đây này!” Ngón tay của Quan Văn Cường chỉ vào.

Hứa Bùi theo đó mà nhìn sang, tầm nhìn chuẩn xác rơi vào quyển album trên tay Nhan Thư.

Trên ảnh là một nửa thân trên của người đàn ông, đường cong đâu đấy rõ ràng.

Có người chỉ vào em họ của anh, ba chữ ghi trên đầu: Lam Tu Minh.

Quan Văn Cường có cảm giác bầu không khí xung quanh Bùi ca có vẻ hơi u ám, tâm trạng trông có vẻ không được ổn, vì muốn anh vui vẻ lên nên cậu ta đã chọn một chuyện vui vẻ: “Được rồi Bùi ca, khi nào chúng ta mới đi công viên nước đây?”

Hứa Bùi nhíu mày: “Cái gì?”

“Công viên nước ấy!” Quan Văn Cường hất tay của anh, nháy mắt ra hiệu, “Đừng giả vờ nữa, Nhan Thư đã nói cho chúng tôi hết rồi!”

Mi tâm Hứa Bùi rạo rực: “Nói cho các cậu biết cái gì?”

Những thành viên khác cũng vây quanh trêu chọc anh:

“Ôi, vẫn còn diễn hả Bùi ca? Kỹ thuật không tồi nha!”

“Cậu thì biết cái gì, đây là bất ngờ Bùi ca muốn chuẩn bị cho chúng ta!”

“Bùi ca quá thân thiết rồi!”

“Khi nào chúng ta đi vậy Bùi ca?”

Càng nói mọi người càng kích động, Quan Văn Cường đề nghị: “Nhân dịp ngày hôm nay chúng ta có mặt đông đủ mọi người hãy chụp với Bùi ca một tấm ảnh đi, để cùng nhau đăng lên vòng bạn bè cho người khác ghen tị chơi.”

“Nào, một… hai… ba, Bùi ca muôn năm!”

“Ôi, Bùi ca, cậu cười lên xem nào…”

Điền Tư Điềm vào vòng bạn bè của Quan Văn Cường xem.

Cô ấn vào bức ảnh, ngưỡng mộ: “Nhan Nhan, cậu thật có tiền đồ nha! Bây giờ cậu còn được chụp ảnh với thầy Hứa nữa!”

Cô quan sát thật kỹ một hồi, “Ủa, thầy Hứa nhìn vui vẻ nhưng sao lại có cảm giác không mấy vui vẻ nhỉ.”

Nhan Thư cầm lấy điện thoại của Điền Tư Điềm: “Có hả, thường ngày vẫn thế mà?”

“… Cũng phải.” Điền Tư Điềm gật gật đầu, quay đầu lại đã thấy Nhan Thư lấy một bộ đồ bơi từ tủ quần áo ra.

Nhan Thư cầm đồ bơi, chạy đến trước gương ngắm nhìn: “Điềm Điềm, cái này nhìn đẹp không?”

Điềm Tư Điềm nhìn đi nhìn lại mấy lần: “Cũng được đấy.”

Nhan Thư lắc lắc đầu: “Không được không được, cái này quá đơn điệu.”

Cô lại chạy đến trước tủ quần áo, lục tung lên rồi lấy ra cái áo màu hồng nhạt hai dây: “Cái này thì sao?”

Điền Tư Điềm há hốc miệng, chưa kịp trả lời đã nghe thấy Nhan Thư nói: “Không được, kiểu này lỗi mốt mất rồi, không thể mặc ra cửa.”

Nhan Thư lại lấy ra một bộ nữa: “Điềm Điềm, cái này thì sao?”

Mắt Điềm Tư Điềm bỗng sáng lên: “Cái này không tồi đâu!”

Áo dây hình chữ U, hai dây trước ngực đan chéo, vừa tinh khiết vừa gợi cảm.

Nhan Thư lại thở dài: “Chỉ là không tồi thôi sao? Bỏ đi, để tớ nhờ SA gửi cho tớ vài tấm hình, chọn bộ đẹp nhất.”

Điền Tư Điềm: “…”

Cô có chút câm nín, “Nhan Nhan, cậu muốn đi thi tuyển quý cô thế giới sao?”

SA nhanh chóng gửi cho Nhan Thư một vài bộ đồ bơi, Nhan Thư tỉ mỉ chọn, liếc mắt vô nghĩa nhìn Điền Tư Điềm: “Cái gì cơ, tớ đi chơi công viên nước.”

Điền Tư Điềm không nhịn được nghi ngờ: “Đi chơi công viên nước thôi mà, sao tự nhiên cậu lại để ý đồ bơi thế?”

Tay Nhan Thư dừng lại: “Không phải tự nhiên, tớ vẫn rất để ý mà, lần trước ra ngoài đi bơi với cậu không phải tớ cũng chọn thật lâu sao?”

Điền Tư Điềm tỉ mỉ suy nghĩ một lát, tỉnh táo nói lên nghi hoặc: “Không đúng! Lần trước cậu tùy ý lấy một bộ quần áo trong tủ liền đi, chính là bộ ‘kiểu này lỗi mốt mất rồi, không thể mặc ra cửa’ cậu vừa nói.”

Nhan Thư ‘khụ’ một tiếng: “Lần đó là ngoại lệ, lần trước nữa ——”

Điền Tư Điềm tiếp lời: “Lần trước nữa lại càng kỳ quái hơn, rõ ràng là cậu quên mang theo đồ bơi rồi đến cửa hàng tiện tay lấy một bộ.”

“Thành thật khai báo, lần này rốt cuộc cậu đi chơi với ai?”

“Là… Là…”

Hai chữ “thầy Hứa” sắp ra đến miệng nhưng Nhan Thư cảm thấy ngại nên không nói ra, cô nhanh trí chỉ vào điện thoại di động của Điền Tư Điềm: “Chính là Quan Văn Cường!”

Sự chú ý của Điền Tư Điềm ngay lập tức bị dời đi.

Cô a a a mấy tiếng, chỉ vào vòng bạn bè của Quan Văn Cường há to miệng: “Ý cậu là lần này cậu đi cùng với người bên phòng làm việc của thầy Hứa?”

Nhan Thư gật đầu, cô nhớ ra một điều: “Đúng rồi Điềm Điềm, cậu có muốn đi không? Hình như thầy Hứa vẫn còn mấy tấm vé.”

Công viên nước ở phía bắc Lan Thành, xuống đường cao tốc, đi xe tầm mười phút là đến nơi.

Quan Văn Cường bơi lội phấn khích nhìn mọi thứ xung quanh: “Wow, mắt nhìn của Ninh Hợp quả là không tồi! Còn rất có ý vị.”

Cậu ta chỉ vào tấm bảng ở chính giữa: “Wow, đến giá quảng cáo cũng không chê vào đâu được! Đây là khu vui chơi kích thích nhất, công viên nước lãng mạn nhất thế giới mà, là thánh địa để các cặp đôi hẹn hò… Không tệ không tệ.”

Cậu ta nói xong rồi quay đầu lại, “Cậu thấy sao Bùi ca?”

Hứa Bùi nhếch mắt lên, nhìn vào dòng chữ siêu lớn —— thánh địa hẹn hò của các cặp đôi.

Anh nhìn về phía Quan Văn Cường đang phấn khích, Tiểu Lục Tử, Lý Tại đang đợi người rồi lại nhìn về phía Nhan Thư đang ríu rít với Điền Tư Điềm, Tiểu Ưu…

Cuối cùng ánh mắt dán chặt lên người Nhan Thư cách xa vạn dặm.

Hứa Bùi nhỏ giọng, âm thanh không rõ nguội lạnh: “Tôi không thấy vậy.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio