Không khí an tĩnh mấy giây.
Biểu cảm của Thư Chính Bình có chút kỳ lạ, giống như nghe được chuyện cười, ông ta vừa há miệng, lại nghe thấy giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng cách đó không xa truyền tới: “Hứa thiếu!”
Thư Chính Bình quay đầu lại, đã nhìn thấy vợ ông Chung Diễm dẫn con gái nhỏ Thư Nhu Nhi, còn có mấy vị phu nhân nổi tiếng của Lan Thành chầm chậm đi tới.
Bước chân Chung Diễm nhanh hơn, trên mặt mang vẻ mừng rỡ: “Sao Hứa thiếu lại tới? Con nhìn bác xem, cũng sắp là người một nhà, sau này bác gái gọi con là Hứa Bùi được không?”
Lông mày Thư Chính Bình nhảy dựng, không tưởng tượng nổi đề cao âm lượng: “Bà nói đây là ai cơ?”
“Chính là thiếu gia của tập đoàn Ngôn Ngọ, Hứa Bùi đó!” Chung Diễm thấy bộ dạng thất thố như thấy quỷ của Thư Chính Bình, tiến lên một bước kéo ống tay áo của ông, nhắc nhở, “Lần đầu tiên thấy con rể tương lai, ông cũng không cần kinh ngạc như vậy chứ? Mọi người đều đang nhìn đấy!”
Trong lòng Thư Chính Bình lộp bộp hai cái.
Hóa ra chàng trai ăn mặc trẻ tuổi này lại là thiếu gia Hứa gia, Hứa Bùi!
Vừa nãy, ông đã nói những gì với thiếu gia Hứa gia?
Không biết ông ta nhớ ra cái gì, trên mặt hết xanh lại trắng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chung Diễm không chú ý tới thần sắc của chồng, bà ta vừa quét mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, vừa nhìn về phía Thư Nhu Nhi, xong cười nhìn về phía các phu nhân xung quanh, mắt không giấu được đắc ý: “Hứa thiếu vô cùng tuấn tú lịch sự, thật xứng đôi với Thư Nhu Nhi chúng ta nha!”
Mấy vị phu nhân lập tức hùa theo bà ta, liên tục nịnh nọt mấy câu, Thư Nhu Nhi nghe xong cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nhưng trên mặt cố ý tỏ vẻ thẹn thùng cúi thấp đầu.
Vậy mà một giây kế tiếp, người đàn ông trong trẻo lạnh lùng với gương mặt tuấn tú ở đối diện lộ ra vẻ nghi hoặc, anh mở miệng: “Nhu Nhi là ai?”
Tất cả âm thanh giống như bị ai ấn tạm ngừng, im bặt.
Mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn về phía anh.
Thiếu gia của Hứa gia mới nói gì?
—— Ai là Nhu Nhi?
Ý là, anh căn bản không biết Thư Nhu Nhi?
Tầm mắt tập trung về phía người đàn ông phong thái ung dung, anh suy nghĩ một chút, cúi đầu nhìn về phía Nhan Thư hỏi: “Chẳng lẽ Nhu Nhi là nhũ danh của em?”
Yên lặng.
Một trận yên lặng quỷ dị.
Nhan Thư bị dáng vẻ cố ý của anh chọc cười.
Không ngờ Hứa Bùi, người nhìn nghiêm trang thực tế lại rất gian tà.
Cô rất tự nhiên phối hợp diễn với anh, chỉ chỉ cô gái mặc váy trắng bên cạnh: “Em không phải Nhu Nhi, là cô ấy. Con gái mẹ kế em, Thư Nhu Nhi.”
Giờ phút này, mặt Thư Nhu Nhi đã đỏ lên, cô ta mở một đôi mắt nai con đầy sương mù, e thẹn nhìn về phía Hứa Bùi, nũng nịu gọi: “Anh Hứa Bùi ——”
Vừa mở miệng, liền bị Hứa Bùi cắt lời: “Thư tiểu thư, giới thiệu một chút, tôi là chồng Nhan Thư, Hứa Bùi. Nếu như cô là em kế của vợ tôi, cô nên gọi tôi là anh rể.”
Thư Nhu Nhi mở to mắt nhìn anh, tựa như nhất thời không phản ứng kịp, lại nghe một tiếng hét bén nhọn bên cạnh: “Cái gì!”
Chung Diễm trợn tròn mắt, hết sức khiếp sợ liên tục nhìn sang Nhan Thư và Hứa Bùi, thật lâu mới tìm được giọng: “Cậu nói gì? Nhan Thư là vợ cậu? Không thể nào, nhất định là nhầm rồi! Chính miệng Hứa phu nhân nói ——”
Đang nói, ánh mắt bà ta đột nhiên sáng lên: “Hứa phu nhân!”
Mọi người nhìn sang theo tầm mắt bà ta, vợ chồng chủ tịch Hứa đang từ phòng nghỉ đi tới, Chung Diễm giống như bắt cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi: “Hứa phu nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì, không phải bà nói con trai bà Hứa Bùi và con gái nhà chúng tôi tâm đầu ý hợp, bảo chúng ta cùng nhau bàn hôn sự sao?”
Hứa phu nhân chậm rãi đi tới, nghe như vậy có chút kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì, hôm nay chúng tôi tới để bàn bạc hôn sự của Nhan Thư và Hứa Bùi.”
Chung Diễm thất thanh kêu lên: “Tại sao lại là Nhan Thư!”
Hứa phu nhân bị phản ứng của bà ta làm cho bối rối: “Chẳng lẽ Nhan Thư không phải con gái của Thư gia?”
Chung Diễm nhất thời câm nín.
Bà ta nhớ lại đoạn thời gian trước, nội dung trò chuyện của hai người, đầu óc đột nhiên ong ong một trận.
Đúng vậy.
Hứa phu nhân từ đầu đến cuối đều nói là “Con gái của Thư gia”, mà không phải là con gái của Chung Diễm.
Con gái của Thư gia là chỉ Nhan Thư.
Không phải Thư Nhu Nhi.
Trong khoảnh khắc này, đầu óc Chung Diễm trống rỗng, máu nóng dồn lên não, ở trong đầu nổ một tiếng, bùm…
Thư Nhu Nhi cũng ý thức được gì đó, sắc mặt tái mét, mẹ cô, Chung Diễm dường như bị choáng lùi về sau nửa bước, trong miệng lẩm bẩm: “… Tại sao có thể như vậy?”
Chuyện thành thế này, còn có cái gì không hiểu.
Mấy vị phu nhân cau mày, nhỏ giọng thầm thì:
“Bà mẹ kế này cũng thật xấu xa, đi rêu rao hôn sự của con gái vợ cả người ta thành con gái mình cũng không ngại mất mặt.”
“Đỏ mắt nhìn hôn sự người ta, cũng phải xem nhà trai có tình nguyện không nha! Không nhìn xem Hứa gia là người nào, thật sự nghĩ người ta để ý loại như này?”
“…”
Thư Ninh ở bên cạnh cũng nhìn đến ngây người.
Cô nàng há hốc mồm, chứng kiến hết sự việc đã xảy ra, cảm giác mình không tài nào lấy lại được tinh thần.
Đỉnh quá, không hổ là Kiều Kiều!
Lại còn làm một chuyện lớn như vậy!
Bên cạnh truyền tới tiếng thở gấp của mẹ cô: “Trời ạ, hóa ra người gả vào Hứa gia không phải Thư Nhu Nhi mà là Kiều Kiều!”
Bà che ngực.
Vừa nãy còn bắt con gái mời rượu Thư Nhu Nhi, may mà con gái thông minh, không nghe bà!
Thư Ninh vô cùng vui vẻ: “Con đã nói rồi, Hứa gia cũng không phải bị mù, sao có thể vừa ý Thư Nhu Nhi, hóa ra là có người thích đồ sứ đụng cung trăng! Lớn cướp chồng người khác, nhỏ cướp ba người khác, nếm được vị ngon ngọt qua việc này hay gì? Còn bắt tay cùng cướp hôn sự của Kiều Kiều!”
(登月碰瓷: tiếp thị cưỡng ép, mô tả khoảng cách song phương là quá lớn, võng hồng (người nổi tiếng trên Internet) tuyến mười tám buộc phải cọ nhiệt độ với sự nổi tiếng của các siêu sao, chẳng cái gì ra cái gì, khó tựa như lên cung trăng.)
Cô lớn tiếng nói lời này, không ít người giống như hai mẹ con cô tỏ vẻ khinh thường, máu Chung Diễm sôi trào: “Các người ——”
“Được rồi!” Một người đàn ông hét lớn, cắt đứt lời bà ta.
Sắc mặt Thư Chính Bình không hề dễ coi, ông tức giận: “Tôi thấy thần sắc bà không tốt lắm, lên lầu nghỉ ngơi đi!”
Chung Diễm sửng sốt một chút: “Tôi không có…”
“Tôi bảo bà đi lên lầu nghỉ ngơi!”
Chung Diễm kịp phản ứng, mặt lập tức trắng bệch.
Hôm nay bà ta đã làm loạn một hồi như trò hề thế này.
Nếu còn bị chồng đuổi lên tầng trong bữa tiệc sinh nhật của mình, vậy không phải càng khiến người khác cười rụng răng?
Bà ta nước mắt lưng tròng nhìn về phía Thư Chính Bình cầu xin: “… Chính Bình.”
Trước đến giờ, mỗi khi bà ta bày ra dáng vẻ này Thư Chính Bình đều mềm lòng, nhưng lần này ông ta chỉ cảm thấy phiền lòng.
Thư Chính Bình trợn mắt nhìn bà ta, nghiêm nghị: “Có nghe lời tôi nói không hả, đi lên!”
Chung Diễm không dám nói thêm nửa chữ, cắn răng rưng rưng đi lên lầu, sau lưng phát ra giọng nói: “Quay lại.”
Bà ta thở phào trong lòng một cái, nghĩ thầm quả nhiên Thư Chính Bình vẫn đau lòng cho mình.
Lại nghe Thư Chính Bình nói: “Dẫn cả con gái bà đi cho tôi!”
–
Thư Nhu Nhi đứng tại chỗ, lảo đảo muốn ngã, tựa như ngay cả đứng cũng không vững.
Chỉ trong một khoảnh khắc, một chuỗi sự kiện xảy ra.
Những lời bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ của những người xung quanh khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận..
Vào giờ phút này, cô hận chết Nhan Thư, hận cô ta rõ ràng cũng giống mình, đều là con gái của ba nhưng Nhan Thư lại là tiểu thư quang minh chính đại của Thư gia.
Hận cô ta đoạt ba của mình, lại đoạt đi anh Hứa Bùi.
Hận cô ta giống như một lời nguyền đè ép mình khắp nơi.
…
Càng về sau, cô oán hận luôn cả mẹ mình, Chung Diễm.
Hận bà không biết rõ, vội vội vàng vàng khoe khoang mối hôn sự này, hận không thể mời tất cả những người quen biết tới, cuối cùng khiến cô mất mặt trước mọi người!
Từ trước đến nay cô chưa từng thấy ba hung dữ như vậy…
Thư Nhu Nhi một bụng đầy uất ức đi lên lầu, Chung Diễm đưa tay qua kéo cô, bị cô hất ra.
Cô ta oán hận nói: “Đều do mẹ không hỏi rõ ràng mọi chuyện đã đi nói bậy nói bạ, con đều bị mẹ hại chết rồi!”
Chung Diễm nén giận, cực lực an ủi con gái: “Phải phải, đều do mẹ không tốt, nhưng mẹ sao có thể ngờ, không phải con còn chụp chung với Hứa Bùi à? Đúng rồi, hình!”
Bà ta nhìn về phía con gái, ánh mắt sáng lên, lại thấy ánh mắt tránh né của đối phương, Chung Diễm nắm tay cô ta: “Không được… con… ảnh của con là ——”
“Mẹ đừng hỏi!” Tâm tình Thư Nhu Nhi loạn lên, hất tay bà ta ra một lần nữa.
‘Loảng xoảng’ một tiếng.
Chung Diễm đứng không vững, ngã mạnh xuống đất, bà ta theo bản năng kêu thành tiếng đau đớn: “Ui!”
Thư Nhu Nhi dừng bước lại.
Chung Diễm đau đến mồ hôi ròng ròng: “Nhu Nhi, mau đỡ mẹ một cái, eo mẹ bị trẹo rồi, đau quá, ui da!”
Hai mẹ con lúc này đang ở tầng hai, xung quanh không có người, tâm tình Thư Nhu Nhi vô cùng tệ, cũng lười diễn.
Cô ta liếc nhìn Chung Diễm một cái, không nhịn được nói: “Được rồi mẹ đừng diễn nữa, con cũng không phải là ba, bộ dạng này với con vô ích.”
“Cái gì?” Chung Diễm chỉ cảm thấy lòng lạnh lẽo: “Mẹ không ——”
Thư Nhu Nhi ngay cả tâm tư nghe bà ta nói chuyện cũng không có, lúc đi vào phòng tầng hai, rầm một tiếng, đóng cửa.
Chung Diễm ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, thân thể theo bản năng khẽ tiến về phía trước: “Nhu Nhi.”
Bên eo một trận đau nhức, có thể nói so với cơ thể, thứ đang đau hơn là lòng bà ta.
Đây chính là con gái bà đã nuôi dưỡng?
Từ lúc Nhu Nhi còn rất nhỏ, bà đã dạy cô cách để tranh thủ những gì mình thích, dùng thủ đoạn thế nào để khiến Thư Chính Bình quan tâm cô hơn, làm sao khiến đàn ông thích…
Bà dạy cô mọi việc vì mình muốn mà không chừa thủ đoạn nào, không cần để ý bất kỳ ai…
Không nghĩ tới quay đi quay lại, con gái bà ích kỷ vô tâm đến nỗi ngay cả mẹ ruột của mình ngã trẹo eo cũng không thèm để ý!
Chung Diễm không trông cậy nổi con gái, không thể làm gì khác ngoài chịu đựng đau đớn cố gắng lết đến chỗ tay vịn hành lang tầng hai.
Eo bị thương, không dám dùng sức, chỉ yếu ớt gọi: “Chính Bình, Chính Bình, Thư Chính Bình…”
Thư Chính Bình vào lúc này căn bản không có thời gian quan tâm bà ta, bây giờ tâm tư ông ta đang mải chú ý chuyện khác.
Ông ta hơi kích động hỏi: “Cho nên, chuyện Hứa thiếu và Nhan Thư nhà chúng tôi muốn kết hôn là thật?”
Hứa phu nhân từ nãy đến giờ rơi vào trong sương mù, nhưng vẫn cười trả lời: “Không phải muốn kết hôn, là đã kết hôn rồi, nhà thông gia cũng đừng trách Kiều Kiều không bàn bạc trước, là do thằng nhóc nhà tôi dụ dỗ con bé kết hôn.”
Thư Chính Bình nặn ra bộ mặt mày vui vẻ: “Không trách, làm sao lại trách con bé được. Đứa con gái này của tôi, tính khí khá giống tôi, có chủ kiến. Chuyện tốt, chuyện tốt!”
Thư Chính Bình nghĩ thông suốt.
Chỉ cần có thể gả đến Hứa gia, gả đứa nào chẳng là gả.
Dù sao ông ta cũng đều leo lên cây đại thụ Hứa gia này.
Nhan Thư quả thật bị sự vô sỉ của ông ta làm cho kinh ngạc.
Mới nãy còn mắng cô là tính tình chó má, giận đến nỗi muốn đánh cô, vậy mà lúc này lại cười hì hì đổi một cách giải thích, thật khiến người ta buồn nôn.
Hứa phu nhân để ý tới sắc mặt Nhan Thư không đúng, cầm tay cô, ân cần nói: “Kiều Kiều, sao thế? Sắc mặt sao lại kém như vậy?”
Hứa Bùi cúi người, nói nhỏ mấy câu bên tai bà, sắc mặt Hứa phu nhân hơi đổi một chút.
Bên này, Thư Chính Bình đang cùng Hứa Thành Sơn nhắc tới chuyện làm ăn.
Thư Chính Bình: “Chủ tịch Hứa, ông nhìn xem quan hệ hai nhà chúng ta thế này, hạng mục kia…”
Hứa Thành Sơn mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Nếu là hạng mục của nhà thông gia, vậy dĩ nhiên là ——”
Lời còn chưa dứt, Hứa phu nhân trầm mặt, kéo ống tay áo của ông, nói mấy câu nói bên tai ông.
Ý cười trên mặt Hứa Thành Sơn bỗng tản đi, đổi ý trả lời: “Vốn là loại hạng mục này giao cho ai làm đều có thể, đối với nói tập đoàn Ngôn Ngọ mà nói đây chính là chuyện nhỏ, nhưng đối với thông gia mà nói, nếu như con dâu tôi nhận người cha là ông thì ông chính là thông gia của tôi, còn nếu con dâu tôi không nhận ông, vậy thì ngại quá.”
Thư Chính Bình ngây ngẩn: “Thông gia nói gì buồn cười vậy, tôi chính là ba ruột của Nhan Thư, con bé sao có thể không nhận tôi!”
Ông ta nhìn về phía Nhan Thư, “Ngớ ra làm gì, nói gì đi!”
Nhan Thư không lên tiếng, mặt không đổi sắc nhìn ông ta.
Trái tim Thư Chính Bình không khỏi đập mạnh lên: “Nhan Thư, con là con gái ba mà.”
Nhan Thư nhàn nhạt trả lời ông: “Con gái ông ở trên tầng.”
Thư Chình Bình nhất thời nghẹt thở, ông không khỏi cao giọng: “Nhan, Thư!”
Thấy ánh mắt sắc bén của ba người nhà họ Hứa, ông ta ho khan một tiếng rồi nhẹ giọng nói: “Nhan Thư, con ——”
Lời còn chưa dứt, lại bị Nhan Thư cắt lời: “Khỏi nói.”
Cô gằn từng chữ nói: “Tôi họ Nhan, không phải họ Thư.”
Thư Chính Bình: “Cái gì!”
Nhan Thư nhìn cũng lười nhìn Thư Chính Bình: “Ba mẹ, chúng ta đi thôi.”
Vợ chồng Hứa Thành Sơn lập tức hiểu ý cô, Hứa phu nhân thân thiết kéo cánh tay cô: “Đi, về nhà mẹ làm thức ăn ngon cho con.”
Hứa Thành Sơn cau mày: “Bà làm món Kiều Kiều thích ăn? Vậy tôi sẽ là đầu bếp chính.”
Trợ lý Lâm đã sớm nhận được thông báo, nghe tin đi đến, đứng bên cạnh cung kính nghênh đón bọn họ, cũng không quên đùa giỡn xin chức vụ: “Tôi sẽ làm phụ bếp.”
Hứa Bùi ra hiệu bảo hai vệ sĩ quay lại chặn Thư Chính Bình đang đuổi theo, ở bên tai ông ta nói mấy câu, sắc mặt người kia lập tức đại biến, đứng tại chỗ không dám tiến lên nửa bước.
Hứa Bùi mau chóng đi mấy bước, đuổi kịp mấy bóng người, cười nhạt nói: “Trợ lý Lâm vẫn nên an tâm làm trợ lý đi, đừng cướp chén cơm của tôi.”
Anh sóng vai cùng Nhan Thư, hạ mắt thấy cô liền cười: “Chờ lát nữa về nhà, em muốn ăn gì?”
Về nhà à.
Trong lòng Nhan Thư có chút chua xót, nhưng nhiều hơn vẫn là sự ngọt ngào, chúng lấp đầy trái tim cô.
Cô không chỉ được anh thích, còn được người nhà anh thích.
Không đúng, cũng là người nhà của cô mà.
“Về nhà muốn ăn…” Nhan Thư suy nghĩ một chút rồi nói, “Cá khô nhỏ.”
Hứa Bùi khẽ ừ một tiếng: “Anh sẽ ép thêm cho em một ly nước xoài.”
Ánh mặt trời chiếu lên đỉnh đầu Nhan Thư, chiếu đến cả người ấm áp.
Cô cong mắt, liếc mắt đưa tình: “Được nha.”