Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự việc mấy ngày qua đã ảnh hưởng rất nhiều, điện thoại của Nhan Thư rung không ngừng, hiện giờ chân tướng đã lộ ra, chuyện cũng đã lắng xuống, mọi người lại càng kích động, thiếu chút nữa đã oanh tạc điện thoại của cô.
Tiểu Ưu: [Thư Nhu Nhi thật quá đáng mà! Huhuhu, Nhan Thư cậu chịu khổ rồi, cũng may trời xanh có mắt!]
Điền Tư Điềm: [Thư Nhu Nhi tự làm tự chịu, đúng là vừa lòng người! Vừa hay, có thấy tấm bùa ‘phòng tiểu nhân’ kia dùng rất được hay không?]
Nhan Thư: [Học kỳ này kết thúc rồi, còn tiểu nhân đâu mà phòng nữa?]
Hoàng Nhân Nhân: [Cái bùa ‘phòng tiểu nhân’ này linh nghiệm thật! Chị cũng muốn mua!]
Triệu Mễ: [Link đính kèm]
Nhan Thư: […..]
Tòa nhà bị cong.jpg
Nhan Thư không quan tâm các cô ấy nữa, rời khỏi khung chat, lần lượt trả lời tin nhắn theo thứ tự.
Cuối cùng là tin nhắn WeChat của thầy Chu quan tâm hỏi thăm cô vài câu: “Lần trước em chạy nhanh quá, chưa kịp chúc mừng em mà em đã biến mất tiêu, tân hôn vui vẻ nha.”
Nhan Thư trả lời “cảm ơn”, thầy Chu lại nhắn tới: “Đúng rồi, giấy kết hôn có thể được cộng thêm điểm đó, em biết chưa?”
Nhan Thư: “Ơ? Còn có thể thêm điểm sao?”
Thầy Chu cười: “Đúng vậy, trước tiên thầy gửi bảng điểm cho em xem, hai ngày sau em cầm giấy kết hôn đi photo rồi giao cho phòng giáo vụ là được.”
Thầy Chu gửi tin nhắn thoại, vừa dứt lời đã nghe Hứa Bùi hỏi: “Đi photo giấy kết hôn làm gì?”
Nhan Thư: “… Lấy thêm điểm.”
Cô thuật lại lời của thầy Chu một lần nữa.
Hứa Bùi vừa làm việc xong, từ cửa đi tới, gật đầu: “Khi nào thì đăng ký?”
Nhan Thư: “Không đi nữa, phiền phức.”
Hứa Bùi khựng lại: “Không xin nữa hả?”
Nhan Thư gật đầu: “Đúng vậy, điểm của em chắc là đủ rồi.”
Hứa Bùi liếc cô một cái, dừng bước: “Em bao nhiêu điểm?”
Nhan Thư đáp lại một con số.
Hứa Bùi thong thả bước đến ngồi lên chiếc sofa nhỏ, nhè nhẹ lia mắt: “À, ít hơn anh một điểm lúc anh học năm hai.”
Cái gì, vậy mà anh lại nhiều hơn cô một điểm?
Không thể để như thế được.
Nhan Thư bị kích thích ý chí chiến đấu, cô bắt đầu đi tìm giấy hôn thú: “Ngày mai em sẽ đi xin thêm điểm.”
Cô cầm giấy kết hôn loay hoay trong thư phòng, một lát chạy ra giơ tờ photo trong tay lên, diễu võ giương oai với anh: “Xin điểm xong em sẽ nhiều hơn anh một điểm!”
Hứa Bùi cười: “Vẫn là bà xã lợi hại.”
“Đương nhiên.”
Một phút sau.
Nhan Thư đột nhiên phản ứng lại: “Không đúng, anh cố ý!”
Cô giơ đôi tay nhỏ nhắn giả vờ muốn đánh anh, lại bị Hứa Bùi cười cười, ôm vào lòng.
–
Trong lúc đôi vợ chồng son đang đùa giỡn ở nhà thì ngoài kia, một bài viết của Lan Đại lặng lẽ bò lên trang đầu.
— [Không ai để ý sao! Tài khoản phụ của Thư Thu Nhi nói hoa khôi là thiếu phu nhân của tập đoàn Ngôn Ngọ!!!]
[Cô ấy mới năm hai mà! Đã kết hôn rồi sao?]
[Aaa là tập đoàn Ngôn Ngọ mà tôi biết ư!]
[???? Họ Thư sao loạn quá vậy?? Hoa khôi không phải đang yêu đương với Hứa thần à? Sao có thể có quan hệ với thái tử của tập đoàn Ngôn Ngọ chứ?]
[Chuyện là, hoa khôi với Hứa thần đang tốt đẹp, đừng nghe gió thổi nghĩ là mưa rơi, đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về]
(Kiểu đừng nghe tin đồn rồi nghĩ là thật.)
Topic rất nhanh đã chia thành hai phe, nhao nhao lên cãi nhau. Bỗng nhiên có một bình luận làm mọi người chú ý.
[Các bạn học, tin lớn nha! Lúc ở phòng giáo vụ, tôi nhìn thấy tư liệu cá nhân của hoa khôi, tình trạng hôn nhân là… đã kết hôn!!!!]
Qua vài phút, một câu trả lời khác khiến toàn bộ khuôn viên Lan Đại nổ tung.
Nói đúng hơn, người này không nói gì cả chỉ thả một chiếc ảnh chụp của một trang báo.
Trong ảnh, Nhan Thư đang kéo một vị phu nhân bốn năm chục tuổi, vung tay đầy hào phóng.
Phía dưới còn có một hàng chú thích: Con dâu và phu nhân chủ tịch của tập đoàn Ngôn Ngọ đuề huề cùng tham gia tiệc từ thiện tối.
[Cho nên hoa khôi thật sự đã kết hôn!!!! Ông xã chính là thái tử gia của tập đoàn Ngôn Ngọ???]
[Má ơi, thế giới này thật kỳ diệu! Vậy Hứa thần phải làm sao bây giờ? Hôm trước tôi mới lên thuyền của CP Thần Hoa, hôm nay bể thuyền sao??]
Trong topic có người hỏi một câu: [Này? Có thể nào Hứa thần là thái tử của tập đoàn Ngôn Ngọ không?]
Rất nhanh đã bị mỗi người một câu bác bỏ.
[Sao có thể? Ông không nên thấy Hứa thần cùng họ với chủ tịch Ngôn Ngọ thì nghĩ Hứa thần là thái tử gia Ngôn Ngọ chứ?]
[Làm ơn đi, xem thử tập đoàn Ngôn Ngọ có bao nhiêu tiền? Còn chiếc xe của Hứa thần là do trường thưởng, . tệ đã thế còn là phiên bản Iraq tồn lại sau chiến tranh. Sao có thể là thái tử Ngôn Ngọ cơ chứ?]
[Chấn động người xem mà, vậy nên hoa khôi đã kết hôn rồi mà còn quen Hứa thần?]
[Cần gì nói uyển chuyển như vậy, cái gì mà quen, rõ ràng đây là ‘hôn nội xuất quỹ’!]
(Ngoại tình.)
[Không hổ là vua trà xanh, thủ đoạn quá lợi hại. Tay trái thái tử gia, tay phải Hứa thần, thuận lợi mọi bề, chậc chậc.]
[Quá đau lòng cho Hứa thần, anh ấy có biết hoa khôi đùa bỡn tình cảm của anh ấy không vậy?]
[……]
Vẻ mặt Tiểu Ưu mơ màng nhìn bài post.
Cô là ai, cô đang ở đâu?
Nhan Thư không phải đang vui vẻ yêu đương cùng Hứa thần ư? Sao lại biến thành đã kết hôn còn ngoại tình với Hứa thần chứ?
Không có khả năng, chắc chắn là sai ở chỗ nào rồi!
Cô chạy nhanh đi liên hệ với Nhan Thư!
Tiểu Ưu nhắn WeChat cho Nhan Thư mà chờ mãi không thấy trả lời, lại chạy nhanh ra ngoài gọi điện thoại.
Nào biết chuông điện thoại mới vừa vang lên đã bị đối phương cắt đứt.
Cô chưa từ bỏ ý định, lại gọi lần nữa nhưng đối phương đã trong tình trạng tắt máy.
Hứa Bùi ngắt điện thoại, ngón cái nhẹ nhàng ấn một cái, màn hình điện thoại tắt ngúm. Bàn tay to vuốt dọc theo cánh tay non mịn của cô gái dưới thân. Ngón tay bất mãn nắm cằm cô, thì thầm vào tai cô: “Tập trung nào, Kiều Kiều.”
Anh lại dùng lực một chút, ngón tay cô gái siết chặt ga trải giường vì căng thẳng, ngón chân tròn trịa bóng mượt không nhịn được mà cuộn tròn lại, hơn nửa ngày mới vô lực buông ra.
Nhan Thư thật sự không còn tí sức lực nào, tùy ý để người đàn ông ôm vào phòng tắm, nằm sõng soài trong lồng ngực để anh tắm cho, rồi bọc chăn nặng nề ngủ thiếp đi.
Điện thoại cô khóa máy, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, vừa mới mở mắt đang nửa tỉnh nửa mơ, mở máy đã nghe được hồi chuông vang lên dồn dập.
Nhan Thư lười biếng chấp nhận, để bên tai: “Alo.”
Giọng nói vội vã của Tiểu Ưu từ đầu bên kia: “Nhan Thư, cậu mau lên xem diễn đàn đi, có người bịa đặt cậu đã kết hôn đó! Bây giờ cả diễn đàn đều đang nổ tung!”
“Hả?” Nhan Thư vừa mới ngủ dậy, đầu óc còn chưa online.
Qua vài giây mới nhớ được rằng hình như mọi người của ban Tin tức chưa biết cô và Hứa Bùi là vợ chồng hợp pháp.
Nhan Thư trở mình, hai mắt nhắm lại, lười biếng đáp: “Tiểu Ưu, không phải là bịa đặt đâu.”
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, ngay sau đó là giọng nói lắp bắp của Tiểu Ưu: “Không, không phải là bịa đặt sao? Nhan Nhan, cậu, cậu thật sự đã kết, kết hôn??”
“Ừ.”
“Cùng, cùng Thái tử gia tập đoàn Ngôn Ngọ?”
Nhan Thư giương mắt nhìn người đàn ông đang đứng thong thả thắt cà vạt ở đuôi giường, vẻ mặt nghi ngờ.
Thân phận này của Hứa Bùi vẫn được bảo mật rất kỹ, sao có thể bị người khác tuồn ra ngoài?
“Trên diễn đàn thảo luận cả chuyện này?” Hỏi xong, cô bật cười nói: “Sao xưng hô lỗi thời vậy?”
Tiểu Ưu: “Trọng điểm là cái này à?!”
“…”
Thấy Nhan Thư không phủ nhận, giọng nói của Tiểu Ưu hơi run rẩy: “Không thể nào, chẳng lẽ là sự thật?!”
Nhan Thư thoải mái “ừ” một tiếng.
Tiểu Ưu vô cùng đau đớn: “Nói như vậy, những người trên diễn đàn nói cậu chân trong chân ngoài, đùa giỡn tình cảm của Hứa thần, chân đạp hai thuyền cũng là sự thật?”
Nhan Thư tưởng mình nghe lầm, hơn nửa ngày mới hỏi lại: “… Đạp thuyền? Hai chiếc thuyền nào?”
“Chính là chồng cậu và Hứa thần chứ còn gì nữa!”
Đầu Nhan Thư: “…….?”