Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường

chương 67: ghen: ầy, lại thêm một ngày ghen

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tết Nguyên Đán đang đến gần, Lan Đại đã cho nghỉ lễ, nhưng đài truyền hình vẫn bận rộn làm không hết việc, nào là phân công địa điểm, nào là viết bản thảo, dành thời gian chuẩn bị cho cuộc họp thường niên được tổ chức trong đài.

Tổ chương trình《 Chân tướng bên bạn 》của bọn họ vốn dĩ không có cảm giác tồn tại, đối với những việc như họp thường niên thế này, chỉ cần tùy tiện mua một bộ lễ phục rồi đi vào ăn uống với mọi người là được.

Nhưng sau sự kiện kia của Nhan Thư, chương trình đột nhiên nổi tiếng trên mạng.

Ban đầu nhiều người không khỏi tò mò, mò mẫm tìm video của tổ làm chương trình ở tít bên dưới rồi bấm vào xem video với tâm lý xem cho vui chứ không quá coi trọng.

Nhưng ngó ngó một chút, mọi người liền bị hấp dẫn, một số đến vì giá trị nhan sắc và sự chuyên nghiệp của Nhan Thư, một số đến vì chủ đề và ý tưởng của tổ chương trình, còn có hậu trường nghịch ngợm, cùng với một vài người được phỏng vấn khiến một số người xem cười đau ruột.

Không phải bản thân những người được phỏng vấn vui tính, mà bởi vì Nhan Thư phản ứng rất linh hoạt, những câu hỏi mà cô đặt ra rất sinh động và thú vị, thường có những phản ứng hoá học tuyệt vời với người được phỏng vấn.

Đôi khi một giây trước khán giả còn cảm động nước mắt lưng tròng, một giây sau đã bị cô chọc cười ra tiếng ngỗng kêu.

Và cũng có ngược lại.

Còn có một đoạn kinh điển nhất, người được phỏng vấn là một người đàn ông trung niên khắp nơi lộ ra vẻ kiêu căng, giọng điệu cao cao tại thượng, câu nào cũng ra vẻ chỉ điểm giang sơn khiến mọi người đều khó chịu.

Để thị uy tài chính của mình, người đàn ông trung niên hào phóng cho biết đã mời ê-kíp chương trình đến một nhà hàng tư nhân ở Lan Thành để mở mang tầm mắt.

Máy quay theo đến nghe nói rằng phải nạp vạn một năm mới có thể vào nhà hàng tư nhân để ăn, người đàn ông trung niên đi đường thuộc như lòng bàn tay, gạch lát nền phía trước của nhà hàng được vận chuyển bằng máy bay từ nơi nào chở đến, ông ta cũng đều rõ.

Người này đưa họ vào nhà hàng như đến nhà riêng, rất làm màu lấy một chiếc thẻ đen ra, nhưng bị người phụ nữ ở quầy lễ tân lịch sự trả lại: “Xin lỗi tiên sinh, thẻ của ngài không đủ số dư.”

Người đàn ông ngay lập tức thay đổi sắc mặt, hét vào quầy lễ tân và yêu cầu người quản lý ra ngoài để kiểm tra số tiền của ông ta.

Ngay tại cảnh tượng khó xử lúc đó, Nhan Thư đưa một tấm thẻ vàng từ bên cạnh: “Dùng của tôi đi.”

[Thật là sảng khoái, xin cảm ơn.]

[Nhìn tình huống bà lớn bạch phú mỹ vung tiền vả mặt tên giả tạo khoác lác, không ngờ lại sảng khoái như vậy!]

[Người đàn ông giả vờ nói chưa bao giờ nhìn thấy thẻ vàng, người quản lý trực tiếp trả lời rằng đó là thẻ giới hạn VVIP, nghe xong thấy nơi nào cũng vô cùng sảng khoái nha, ahahaha]

[Còn có vụ gặp giới tinh anh trong nhà hàng, muốn đi khoe khoang chào hỏi, nhưng người đó cũng phớt lờ ông ta, lại đến chào hỏi chị Nhan Thư, hahaha cười chết.]

[Tôi đơn phương tuyên bố, chương trình này là top của năm nay! Không có gì sánh được! Chị Nhan Thư là nữ thần của tôi, cũng không có ai sánh bằng.]

[Đã get được hạnh phúc của phú bà là thế nào!]

[Tôi đang theo dõi chương trình này, đây đúng là món ăn tinh thần.]

[Khi nào mới ra tập mới vậy, gõ bát ngồi chờ.]

Khi chương trình tiếp tục trở nên nổi tiếng, các tài khoản lớn còn vào web B đăng tải các loại video đã qua đủ kiểu lăn lộn chỉnh sửa cắt ghép yêu ma quỷ quái, cùng với các tuyển tập của Nhan Thư.

(B:站 – Bilibili: một trang web chia sẻ video xoay quanh chủ đề hoạt hình, truyện tranh và trò chơi của Trung Quốc, nơi người dùng có thể gửi, xem và bình luận về video.)

—— Tổng hợp các biểu cảm, những cú vả mặt hay nhất, những khoảnh khắc hài hước.

(颜艺 bắt nguồn từ tiếng Nhật, là 颜芸. Nó đề cập đến biểu cảm khuôn mặt cực kỳ méo mó của các nhân vật trong một số hoàn cảnh nhất định, và nó cũng là một trong những thuộc tính dễ thương trong tiểu văn hóa ACGN. Nó thường xuất hiện trong phần mềm trò chuyện hoặc các diễn đàn như QQ như một gói biểu cảm.)

Ví dụ nè:)))))))

Người người nhao nhao bày tỏ, có sắc lại có tài, còn là phóng viên phú bà chính cống, ai mà không yêu cho được.

Cái này còn không phải là idol đang lên sao?

Nhờ sự yêu thích và tán thưởng nhiệt tình của cư dân mạng, chương trình này dần thu hút được sự chú ý của nhà đài, thời lượng được thay đổi từ phút thành phút, thời gian phát sóng cũng được dời sang khung giờ vàng giờ, vấn đề kinh phí cũng được cải thiện hơn nhiều.

Tất nhiên, tổ chương trình của bọn họ cũng được đề cử là chương trình dân sinh được hoan nghênh nhất của đài, mấy thành viên cốt cán sẽ đại diện cho toàn bộ tổ chương trình lên sân khấu nhận giải.

Nhờ vậy, tổ chương trình không còn qua loa lấy lệ nữa, mỗi người đều chuẩn bị lễ phục, hừng hực khí thế đi họp mặt thường niên.

Không ngoài dự liệu, giải thưởng được yêu thích nhất năm nay đã thành công rơi vào tay tổ chương trình《 Chân tướng bên bạn 》, các đồng nghiệp khác lần lượt rối rít chúc mừng.

Một người dẫn chương trình nổi tiếng của kênh Kinh tế Tài chính đã trò chuyện với họ hồi lâu, cuối cùng còn cố ý đưa cho Nhan Thư một tấm danh thiếp, bày tỏ mong muốn được làm quen.

Vất vả lắm mới xã giao xong, Tống Hân cầm ly cocktail, vô cùng cảm khái: “Nhan Nhan, em đúng là ngôi sao may mắn của tổ chương trình chúng ta, năm ngoái em không đến họp thường niên, tổ chúng ta căn bản đều là những nhân vật ngoài lề, không người ngó ngàng.”

Cô ấy chỉ vào người dẫn chương trình nổi tiếng vừa rời đi, “Vừa rồi cô ấy nhiệt tình với em biết bao nhiêu, năm ngoái còn không thèm liếc mắt nhìn chúng ta, Tiểu Lý không phải rất thích cô ấy sao, muốn xin chữ ký cũng không dám! Giờ em xem, đấy.”

Nhan Thư nhìn theo tầm mắt của cô ấy, vừa vặn thấy cameraman Tiểu Lý đang cầm chữ ký của người dẫn chương trình kia trên tay, cười vui vẻ đến mức không thấy mặt trời đâu.

Ánh đèn chợt tối.

Tống Hân ở bên cạnh: “Đã đến giờ liên hoan khiêu vũ, nhanh nhanh, đeo mặt nạ vào!”

Liên hoan khiêu vũ là truyền thống trong cuộc họp thường niên hàng năm của Đài truyền hình Lan Thành, thường được tổ chức sau lễ trao giải, đài truyền hình sẽ mời một ngôi sao nổi tiếng đã từng làm việc cùng nhau làm khách mời đặc biệt tại vũ hội, chọn một bạn nhảy và thể hiện một điệu khiêu vũ.

Những điều này Tống Hân đã giải thích cho cô từ trước.

Hai người đeo mặt nạ đã chuẩn bị trước đó vào, đột nhiên đèn bật sáng, Nhan Thư còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng thở hổn hển của Tống Hân: “Mẹ nó, năm nay chơi lớn nha! Lại mời Lam Tu Minh làm khách mời đặc biệt!”

Lam Tu Minh?

Nhan Thư nhìn sân khấu.

Lam Tu Minh đã nổi tiếng nhiều năm, vị trí tuyệt đối ở tuyến đầu, sự hứng thú của các đồng nghiệp dưới sân khấu cũng đặc biệt dâng cao.

Nhan Thư không có hứng thú đu idol, nhưng Vưu Giai lại thích cậu ta, mấy ngày trước vẫn còn nói về chuyện này, chỉ muốn quà sinh nhật cho mình là chữ ký của Lam Tu Minh.

Nhan Thư vốn đã nghĩ xong, định nhờ Hứa Bùi hỏi xin một tấm, cô đã đề cập đến hai lần, không hiểu sao lại không bệnh mà chết.

Nhan Thư suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chị Tống, em có thể đi xin chữ ký được không?”

“Đương nhiên là được chứ! Đây không phải là phúc lợi của cuộc họp thường niên của chúng ta sao!” Tống Hân nháy mắt, sau đó nói chuyện phiếm, “Hoá ra là em thích Lam Tu Minh à?”

Nhan Thư cười: “Bạn em thích.”

“Chị chính là người bạn đó hả?” Tống Hân trêu ghẹo, đẩy cô một cái, “Cậu ấy xuống rồi, mau đi nhanh, chắc sẽ phải xếp hàng chờ một lúc.”

Nhan Thư gật đầu, lấy một cuốn sổ nhỏ từ túi xách đi dự tiệc ra, chạy tới: “Xin chào, cậu có thể ký tên cho tôi được không?”

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy hơi hơi không tốt khi nói bạn mình thích, cô nói thêm: “Tôi rất thích bài hát của cậu.”

Không thể không nói, gen nhà Hứa Bùi quả thực rất nổi trội, ngũ quan Lam Tu Minh anh tuấn, dáng người cao ráo, khác hẳn với vẻ hời hợt trời sinh của Hứa Bùi, cặp mắt của cậu ta dường như lúc nào cũng đang cười, nhếch môi liền lộ ra một bộ răng trắng tinh ngay ngắn.

Là loại hình cún con phổ biến.

Lam Tu Minh ngước mắt lên, nhìn cô cười: “Đương nhiên là được.”

Cậu cầm lấy cây bút cô đưa tới, mở nắp ra, rồi lại ngẩng đầu nhìn cô: “Mặt nạ của cô có phải là một con thỏ con không?”

Nhan Thư vô thức gật đầu.

Lam Tu Minh lại mỉm cười, ký tên rồi trả lại cho cô, Nhan Thư còn chưa kịp nhìn xuống xem cậu ta đã ký gì, đã thấy cậu vòng tay trái ra sau lưng, làm một động tác mời của quý ông: “Tiểu thư Thỏ xinh đẹp, có thể mời cô nhảy một điệu không?”

Nhan Thư: “…”

Vị khách đặc biệt chọn một quý cô để khiêu vũ, đây là truyền thống hàng năm của buổi liên hoan khiêu vũ mặt nạ, nhưng cô chỉ muốn đến đây xin một cái chữ ký thôi mà!

Cô nhớ lại những gì Hứa Bùi đã nói vài ngày trước, đưa tay trái lên và mỉm cười: “Tôi xin lỗi, tôi đã có chồng.”

Lam Tu Minh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, có vẻ hơi bất ngờ, nhưng sau đó lại nở nụ cười: “Chỉ là nhảy một điệu thôi, được không?”

Nhan Thư nghi ngờ cậu ta đây là muốn làm nhanh nhanh cho xong nhiệm vụ.

Cô hơi bối rối thì một giọng nam quen thuộc vang lên sau lưng: “Xin lỗi, không được.”

Nhan Thư quay đầu lại.

Cách đó không xa, một người đàn ông mặc vest, không nhanh không chậm đi về phía cô, ánh đèn rực rỡ và mặt nạ vàng cổ điển phong cách châu Âu chiếu rọi lẫn nhau.

Trong trẻo lạnh lùng, gợi cảm và đầy bí ẩn.

Ngay sau đó, người đàn ông đẹp trai bí ẩn này đã nắm lấy tay cô, khi đưa Tiểu thư Thỏ lên sàn nhảy, anh để lại một câu như tuyên bố chủ quyền: “Cô ấy là bạn nhảy của tôi.”

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trên sàn nhảy, Nhan Thư được người đàn ông đeo mặt nạ mạ vàng ôm vào lòng, khiêu vũ theo điệu nhạc.

Cô đặt tay lên vai anh, nhẹ giọng hỏi: “Thầy Hứa, sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông nhìn cô qua lớp mặt nạ: “Anh không đến thì em định tìm người khác cùng khiêu vũ phải không?”

Nhan Thư cười bất lực: “Anh nghĩ gì vậy, em không mời cậu ấy khiêu vũ, mà là muốn xin chữ ký.”

“Chữ ký?” Hứa Bùi dừng lại, giọng thờ ơ, “Em đã hỏi anh mấy lần liền, thích nó đến vậy sao?”

Nhan Thư khó hiểu: “Ai nói với anh em thích cậu ấy, là Vưu Giai thích! Sắp đến sinh nhật Vưu Giai rồi, em muốn xin chữ ký cho cậu ấy.”

Ngay khi cô nói ra những lời này, áp lực từ người đàn ông cũng dần biến mất, Nhan Thư ngẫm nghĩ một chút, bất tri bất giác hỏi: “Chẳng lẽ anh nghĩ em thích cậu ấy, ghen?”

Hứa Bùi trầm ngâm một lúc.

Mấy ngày trước mới ăn một đợt giấm, bây giờ mà lại thừa nhận một lần nữa thì chẳng khác nào tự bảo mình so đo quá mức.

Anh dừng lại, chậm rãi lắc đầu: “Không có.”

Nhan Thư yên tâm: “Em đã nói rồi mà, thầy Hứa sao có thể keo kiệt như vậy, đúng không!”

Hứa Bùi: “… Ừ.”

Anh lặng lẽ chuyển chủ đề, “Muốn chữ ký phải không?”

Nhan Thư gật đầu: “Đương nhiên là muốn! Còn ký một câu nói đấy!”

Cô chỉ nhớ rằng mình đã bị Hứa Bùi kéo đi trước khi kịp đọc nội dung phần ký tên, vì vậy khi bài hát kết thúc, có được cơ hội, cô vui vẻ mở chữ ký ra nhìn một cái.

Ngay lập tức: “…”

Nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của cô, Hứa Bùi cụp mắt nhìn xuống.

Trên cuốn sổ, dòng chữ rồng bay phượng múa —

Tiểu thư Thỏ thân mến, vẻ đẹp của cô hôm nay chính là món quà của tôi.

Lam Tu Minh

Hứa Bùi nhướng mày: “Thỏ, tiểu thư?”

Nhan Thư khóc không ra nước mắt: “…”

Hứa Bùi cụp mắt xuống, trong tầm mắt của anh, cô gái đeo chiếc mặt nạ thỏ bằng ren ở phía đối diện mở đôi mắt ướt đẫm sương mù nhìn mình, viền ren chạm vào hốc mắt, tựa như một đóa hoa hồng trắng nở rộ, khiến người ta thương tiếc.

Lại khiến người ta không nhịn được muốn gỡ xuống.

Vậy là đêm hôm đó, anh liền nắm đủ.

Không chỉ dỗ dành cô, đeo chiếc mặt nạ thỏ ren này cho anh tháo xuống, mà còn lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc tai thỏ, cài lên đầu cô.

Tai thỏ này đi kèm với một bộ quần áo, vải vóc kém đến mức chỉ che được những bộ phận quan trọng, trên ngực có lông tơ trắng nõn quấn lấy làn da như ngọc khiến người ta không thể rời mắt.

Tiếng thỏ con van xin và rên rỉ không ngừng, trong đêm tối tạo ra bản nhạc với những nhịp phách đi vào lòng người.

Sáng hôm sau.

Hứa Bùi vừa mở cửa đã nhìn thấy Lam Tu Minh đang dựa vào khung cửa, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Chào buổi sáng, anh họ.”

Hứa Bùi dùng cẳng tay chắn ở bức tường lối vào: “Cậu tới đây làm gì?”

“Lần trước không phải em mượn rượu nhà anh quay chương trình sao? Hôm qua vừa quay xong, sáng sớm liền bảo người ta mang đến cho anh.” Lam Tu Minh liếc nhìn phòng khách, vẻ mặt có chút kỳ quái, “Không mời em vào ngồi một lúc à?”

Hứa Bùi không nói lời nào, cứ nhìn cậu như vậy, cho đến khi Lam Tu Minh thấy không ổn tự sờ lên mặt mình, mới chậm rãi hỏi: “Để cậu vào làm gì?”

Lam Tu Minh không thể giải thích được: “Anh họ, nhiều rượu sẽ được mang tới, không phải một hai giờ mới làm xong sao? Anh không muốn để em ở bên ngoài đợi đâu đúng không?”

Hứa Bùi dừng lại hai giây, né người sang một bên, để Lam Tu Minh vào nhà.

Vừa vào nhà Lam Tu Minh liền thấy vài món điểm tâm trong phòng ăn, hai mắt sáng lên: “Ơ, anh họ, nhìn không tệ đâu! Vừa hay em chưa ăn sáng!”

Ngay khi cậu chuẩn bị chạm vào đĩa, một bàn tay đưa ra trước mặt cậu, trơ mắt nhìn bữa sáng ngon lành càng lúc càng rời xa mình.

Lam Tu Minh: “Anh họ?”

Cậu có quan hệ khá tốt với Hứa Bùi, chẳng lẽ đến bữa sáng cũng không thể chia sẻ?

Vừa nghĩ tới đây liền nghe thấy anh họ nhẹ giọng nói: “Đừng ăn cái này, bên kia có thứ tốt hơn.”

Lam Tu Minh thở phào nhẹ nhõm, đánh yêu Hứa Bùi một cái: “Anh em chúng ta sao lại khách sáo như vậy, cái gì ngon, ở đâu?”

Nửa phút sau.

Lam Tu Minh nhìn gói mì ăn liền trong tay, không dám tin: “Đây là thứ tốt trong miệng anh đấy à?”

Hứa Bùi từ chối cho ý kiến.

Lam Tu Minh thở dài, chỉ vào đĩa thức ăn Hứa Bùi mang đi, hèn mọn nói: “Có thể đổi thành cái đó được không?”

Hứa Bùi trả lời như một lẽ đương nhiên: “Tất nhiên là không, đó là chuẩn bị cho bà xã tôi.”

Lam Tu Minh đang ăn mì gói theo chỉ định, sực nhớ ra: “Ừ nhở, anh đã kết hôn rồi, thế chị dâu nhỏ của em đâu?”

“Cô ấy đang ngủ.” Giọng Hứa Bùi vô thức dịu lại.

Lam Tu Minh liếc nhìn thời gian: “Còn đang ngủ?”

“Ừ, nên be bé cái mồm thôi.” Hứa Bùi không cảm thấy vợ ngủ ban ngày thì có vấn đề gì, vì vậy anh thản nhiên ngồi trên sofa, cầm một cuốn sách trên tay, “Còn nữa, chị dâu là chị dâu, chị dâu nhỏ là kiểu gọi gì?”

“Được rồi, chị dâu.”

Lam Tu Minh không bận tâm về điều này, điều cậu bận tâm là Hứa Bùi lại kết hôn sớm như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, anh họ của cậu chính là điển hình của con nhà người ta, hơn cậu về mọi mặt, không nghĩ đến chuyện lấy vợ cũng có thể trước cả cậu.

Lam Tu Minh nhếch môi cười: “Còn chưa nói chúc mừng anh nữa, chúc mừng chúc mừng!”

“Cảm ơn.” Hứa Bùi nở một nụ cười hiếm thấy, ung dung dựa lưng vào ghế sofa, chậm rãi nói: “Cậu cũng nhanh lên một chút.”

Lam Tu Minh lập tức nở một nụ cười bất lực: “Không phải cứ muốn bắt là bắt được! Không nói đâu xa, tối hôm qua em đến buổi họp thường niên của đài truyền hình, gặp một cô gái, chậc chậc…”

Hứa Bùi nheo mắt, đặt cuốn sách xuống, quay đầu nhìn Lam Tu Minh.

Lam Tu Minh không để ý đến điều đó, tiếp tục nói: “Nói thế nào nhỉ, mọi người ở buổi khiêu vũ khi ấy đều đeo mặt nạ, em thậm chí còn không nhìn rõ mặt cô ấy, nhưng cảm giác rung rinh ấy lại không thể giải thích được. Chỉ tiếc là cô gái đó đã kết hôn rồi… Em nghĩ cô ấy còn khá trẻ, cùng lắm là đôi mươi, sao đã kết hôn chứ? Quên đi, không nói về cô gái đó nữa, khi nào thì chị dâu em dậy vậy, lần đầu tiên gặp mặt, em có cần bày tỏ đôi điều gì không?”

Lam Tu Minh ngồi thẳng dậy, đưa tay sửa sang lại áo khoác, vén tóc mái hai lần để đảm bảo rằng cậu sẽ để lại ấn tượng ban đầu hoàn hảo cho người chị dâu gặp lần đầu.

Nhưng cậu lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh họ: “Không cần.”

Lam Tu Minh: “Hả?”

Hứa Bùi đặt sách xuống, đi ra mở cửa: “Cậu không được gặp cô ấy nữa.”

Một phút sau, Lam Tu Minh đứng ngoài cánh cửa lạnh giá của biệt thự, sững sờ nhìn cánh cửa đang đóng chặt, chìm vào trầm tư.

Lúc Nhan Thư thức dậy mặt trời đã lên cao ba sào.

Thầy Hứa giống như được bật công tắc nào đó, thủ đoạn ngày càng gian trá, càng chơi càng hưng phấn, nhưng eo và giọng cô có chút không chịu nổi.

Kéo lê dép, cô đi qua thư phòng một cách quen thuộc, ôm lấy người đàn ông ngồi trước bàn từ phía sau: “Chào buổi sáng, ông Hứa.”

Hứa Bùi bị lấy lòng bởi giọng nói hơi khàn của cô, nhớ lại màn rên rỉ khóc lóc không chịu nổi của cô hôm qua, anh khẽ cười, nhưng đổi lại là một quả đấm của bà xã.

Hứa Bùi tự nhiên bắt lấy tay cô, quay đầu, nâng cằm lên, hôn cô một cái thật dài chào buổi sáng: “Chào buổi sáng, bà Hứa.”

Sau đó anh đứng dậy, hâm nóng bữa sáng, lấy đồ trong lò ra, mang lên bàn.

Trên bàn là trứng trần nước sôi chiên một mặt, salad bơ trộn với nước sốt Thousand Island và bánh taco thịt bò cô yêu thích gần đây…

Thức ăn vừa phong phú vừa ngon miệng, ngón trỏ của Nhan Thư cử động, cô gắp một miếng taco đưa vào miệng, chân thành khen, “Thầy Hứa, món này chuẩn vị thật đấy! Anh mới chỉ làm món này lần thứ hai mà lại có thể làm ra mùi vị này, thật sự rất lợi hại!”

Hứa Bùi đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế tựa, nhàn nhã lật một cuốn sách《 Giải đáp thắc mắc 》, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, trên môi nở một nụ cười nhẹ: “Là bà xã dạy tốt.”

Anh đặt cuốn sách sang một bên, nhìn cô gái trên bàn ăn, cho đến khi cô ăn hết miếng taco mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Lúc Nhan Thư đi vắng, anh thường duy trì thói quen sẵn có của mình là ngồi trong phòng làm việc để đọc và nghiên cứu.

Nhưng nếu cô ấy ở nhà.

Anh sẽ cầm một cuốn sách, chọn một nơi thoải mái để đọc nó.

Cô đang ở trong phòng ăn, anh sẽ ở phòng ăn thay vì phòng nghỉ.

Cô đang ở trong phòng ngủ, anh sẽ ngồi trước bàn đọc sách trong phòng ngủ.

Dù sao thì anh cũng muốn vừa ngước mắt lên là có thể thấy cô, ngay cả khi anh làm việc riêng của mình, cũng sẽ cảm nhận được cái gọi là hạnh phúc khi bầu bạn nhàn nhạt quẩn quanh bên người.

Hứa Bùi nhìn chằm chằm vào cuốn sách, hơi nhếch môi.

Nhưng cửa truyền đến một tiếng động nhỏ.

Anh nhíu mày, Lam Tu Minh vẫn chưa đi?

Nhan Thư cũng nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn anh: “Này, Hứa Bùi, ngoài cửa có âm thanh gì vậy?”

Hứa Bùi bình tĩnh lật một trang sách, không hề ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Có âm thanh gì à? Sao anh không nghe thấy.”

Nhan Thư: “…?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio