Hứa Nhược Thần giật bắn người lên: “Ngày hôm qua hai người đã cãi nhau rồi à, Lục Cẩn Ngôn muốn ly hôn ư?”
“Không phải, mọi chuyện hơi phức tạp, chị họ của tôi, Hoa Mộng Lê đã trở về rồi.” Cô vô cùng nhỏ tiếng nói: “Chị ta muốn đổi chỗ với tôi, đang gây chuyện với gia đình tôi.”
“Cô ta muốn đổi thì được đổi ngay à, cũng đánh giá bản thân quá cao rồi đấy.
Người làm chủ chuyện này không phải nhà họ Hoa các cô mà là nhà họ Lục.” Hứa Nhược Thần nói thật.
“Bác cả của tôi lại không nghĩ như vậy, có câu tú tài gặp phải quan binh, có lý cũng phải câm miệng.
Thật ra chị họ Hoa Mộng Lê của tôi không hề xảy ra chuyện gì cả, chị ta muốn đào hôn à thôi.
Có người gửi một vài cực kỳ xấu xí của Lục Cẩn Ngôn trước đây cho chị ta, chị ta bị dọa sợ, không muốn gả đi nên đã chạy trốn.
Hai ngày trước chị ta đến Long Thành chơi, có lẽ đã nhận được một vài tin tức của Lục Cẩn Ngôn, khi nhìn thấy anh ta cũng khá tuấn tú nên đã hối hận rồi.” Hoa Hiểu Bồng nói với giọng điệu tức giận.
“Đây gọi là tự lấy đá đập vào chân mình đấy.” Hứa Nhược Thần chế nhạo mà cười lên một tiếng, anh ta vuốt cằm nói: “Lục Cẩn Ngôn đã từng xấu xí khi nào vậy?”
Hoa Hiểu Bồng nhận ra mình đã lỡ lời bèn nhanh chóng ngậm miệng lại.
Trước lúc trở về nước Lục Cẩn Ngôn đã phẫu thuật thẩm mỹ, chắc chắn Hứa Nhược Thần chưa từng nhìn thấy dáng vẻ trước khi phẫu thuật của anh.
“Có lẽ đã được Photoshop, cố tình chỉnh anh ta trông rất xấu.” Cô nhanh trí giải thích.
“Người nào lại làm như vậy chứ?” Hứa Nhược Thần nhướng mày hỏi.
“Không biết, nhưng mà đây không phải vấn đề chính.” Cô cầm lấy thìa khuấy chén canh, một vài nét ảm đạm dần dần hiện lên trên gương mặt của cô.
“Vấn đề chính là cô đã cãi nhau với Lục Cẩn Ngôn, sau đó Lục Cẩn Ngôn đồng ý việc đổi người rồi đúng không?” Hứa Nhược Thần nói trúng tim đen.
Cô buồn phiền mà thở dài một cái: “Chúng tôi đã xảy ra một chút hiểu lầm.”
“Cô hãy nói hết những chuyện đã xảy ra cho tôi, như vậy tôi mới có thể giúp cô được.” Hứa Nhược Thần nói.
“Chính là anh ta đã hiểu lầm tôi muốn đổi chỗ với Hoa Mộng Lê và đã lén lút tự bàn bạc xong xuôi với bác cả, vì vậy vô cùng tức giận.” Cô tránh nặng tìm nhẹ mà nói một cách qua loa.
Cô biết nguyên nhân đêm qua Lục Cẩn Ngôn nổi điên là bởi vì cô đã khiêu khích danh dự tối cao của anh, không thể chịu đựng nổi tính cách vênh váo ngang ngược của anh.
Anh là nam thần được tất cả mọi người vây quanh, làm sao có thể chỉ xứng với triệu chứ?
Hơn nữa, việc có đổi được hay không cũng phải do anh quyết định, nhà họ Hoa không có tư cách, cô càng không có tư cách kia!
Hứa Nhược Thần u ám liếc nhìn cô một cái, ánh mắt chứa đựng những ý nghĩ kín đáo và sâu xa: “Vừa nhìn đã biết cô không muốn ly hôn rồi, cô đã thích Lục Cẩn Ngôn rồi à?”
“Không phải nguyên nhân về tình cảm mà là vấn đề về danh dự.
Chị họ tôi là người không muốn gả đi nên đã bảo tôi đi gả thay, bây giờ muốn gả đi thì lại đuổi tôi mau chóng trở về, khiến tôi trở thành một người phải tái giá, dựa vào cái gì chứ, tôi cũng không phải một tấm bia đỡ đạn.” Hoa Hiểu Bồng thành thật và thẳng thắn nói.
Hứa Nhược Thần bật cười hẳn lên, anh ta rất thích sự đơn giản và thẳng thắn của cô.
“Nói đúng lắm, chúng ta phải xả cục tức này, không thể để cho gia đình bác cả của cô tùy tiện đè đầu cưỡi cổ mà bắt nạt được.”
“Ừm.” Cô cong khóe môi lên và nở nụ cười.
Chắc chắn Hứa Nhược Thần là một hạt cười bẩm sinh, mặc dù tâm trạng cô đang rất tồi tệ nhưng sau khi nhìn thấy anh ta thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, anh ta tạm thời thu nhận cô, dù sao thì anh ta cũng đã “come out” rồi nên không sợ người khác sẽ nói ra nói vào, hơn nữa anh ta cũng không sống một mình, còn có em gái Hứa Nhược Phương ở đó.
“Hôm nay cô cứ yên tâm ở nơi này.
Ngày mai tôi sẽ giúp cô nghe ngóng tung tích của Lục Cẩn Ngôn một chút, nếu như đã có hiểu lầm thì phải giải thích rõ ràng, không thể để cho người khác đục nước béo cò được.”
“Hứa Nhược Thần, cảm ơn anh.” Cô cảm thấy vô cùng biết ơn, may mà cô vẫn còn một người bạn như anh ta, nếu không thì chắc chắn đêm nay cô phải ngủ ngoài đường rồi.
Cô tắm rửa xong rồi uể oải nằm trên ghế salon, cô đã quá mệt rồi, cần thả lỏng nghỉ ngơi một chút.
Hứa Nhược Thần pha một ly cocktail cho cô và nói: “Ngày hôm đó sau khi cô rời đi cũng không gửi tin nhắn Wechat nào cho tôi nữa, tôi còn lo rằng cô không thèm để ý đến tôi vì chuyện kia nữa chứ.”
“Chẳng phải đã nói là quên sạch hết rồi sao? Tôi đã quên rồi, sau này đừng nhắc đến nữa được không, cứ xem như chuyện kia chưa từng xảy ra.” Cô nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Được, mọi chuyện đều đã qua rồi.” Anh ta nở một nụ cười thu hút, sau khi uống một ngụm sâm panh lại nói: “Nếu như cô không gả cho Lục Cẩn Ngôn thì tôi thật sự sẽ cưới cô đấy.”
“Thật ra chuyện hôn nhân vẫn nên chú ý đến việc môn đăng hộ đối thì tốt hơn, ít nhất như vậy mọi người đều bình đẳng với nhau.” Cô cúi đầu nói, ở nhà họ Lục, cô luôn phải chịu đựng những cái trợn mắt, bị chế nhạo, bị châm chọc, danh dự của cô đã bị tan thành tro bụi đến không còn sót lại chút gì.
Chỉ cần tích góp đủ tiền cho Tiểu Phong thì cô sẽ rời đi, không hề muốn bước vào nơi đó một lần nào nữa và cũng không muốn nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn nữa.
Hứa Nhược Thần nhìn vào cô, đôi mắt màu nâu trà khẽ lóe sáng: “Rất ít người có suy nghĩ giống như cô, đa số phụ nữ đều mong muốn có thể gả cho những người giàu có.”
Cô nhún vai nói: “Mỗi một người đều có quan điểm về hôn nhân và giá trị quan của riêng mình, nhưng mà quả thật có những lúc, tiền bạc rất quan trọng……” Cô muốn nói lại thôi, nếu như trước đây trong nhà có tiền thì Tiểu Phong sẽ có thể đến Mỹ làm phẫu thuật sớm một chút, không cần phải nằm lâu như vậy.
Hứa Nhược Thần cho rằng cô đang nghĩ đến chuyện của Lục Cẩn Ngôn bèn vỗ vai cô và an ủi nói: “Chỉ cần giải thích rõ ràng thì Lục Cẩn Ngôn sẽ không ly hôn đâu.
Tôi không cần đoán cũng biết, cô chắc chắn tốt hơn Hoa Mộng Lê.”
Cô lắc đầu nói: “Không, tôi không tốt bằng chị họ.
Từ nhỏ chị ta đã được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn của những người vợ nhà giàu, từ trường mầm non đến tiểu học, trung học đều là những trường quý tộc, chị ta biết đánh đàn piano, biết múa ba lê, biết cưỡi ngựa……” Cô khựng lại một chút rồi rũ mắt cười lên: “Tôi chỉ là một cô nhóc được nuôi thả, những thứ mà những cô chủ giàu có quyền thế có được, tôi đều không có.”
“Những điểm mạnh mà cô đã nói đều không phải là điểm nổi bật khi ở trong gia đình giàu có, ở đó tất cả mọi người đều giống nhau như đều được tạc ra từ cùng một khuôn mẫu vậy.
Điều quan trọng để một người phụ nữ có thể thu hút một người đàn ông chính là khác biệt với mọi người.” Hứa Nhược Thần chậm rãi nói: “Mặc dù số lần cô xuất hiện trong giới nổi tiếng không nhiều, thế nhưng lần nào cũng sẽ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, khiến cho tất cả mọi người phụ nữ đều trở nên tầm thường.”
Hoa Hiểu Bồng chưa bao giờ nghĩ bản thân như vậy, cô vẫn luôn cho rằng bản thân là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn, là một người cực kỳ tầm thường, gương mặt tầm thường, thân hình tầm thường, cách ăn mặc càng không đáng để nói đến.
“Bọn họ chú ý đến tôi chỉ vì tôi trông rất tầm thường, không hề hòa nhập với bọn họ, trong lòng đều nghĩ rằng có nên đuổi một đứa kỳ dị như tôi ra ngoài không.”
Hứa Nhược Thần thở dài một cái, vậy mà cô vẫn không nhận ra vẻ đẹp của mình.
Vẻ đẹp của một người phụ nữ không hề liên quan đến ngoại hình tuyệt đẹp đến mức nào, mà là khí chất phi thường, không hề dính một tí bụi trần nào.
“Cô phải tự tin về bản thân một chút.”
Mặc Duy Nhất nở một nụ cười xinh đẹp mà ảm đạm, suy cho cùng cho dù cô đẹp hay xấu thì ở trong mắt Lục Cẩn Ngôn, cô cũng chỉ là một con rệp mà thôi, cô đã không thể trở mình được nữa.
…...
Sáng sớm ngày hôm sau, cô đã nhận được cuộc gọi “ra oai” của bác cả, bọn họ đã đặt chuyến tàu cao tốc vào ngày mai, đến Long Thành tìm người nhà họ Lục để “bàn bạc”.
Cô không muốn đổi cũng phải đổi, bọn họ chắc chắn sẽ không thỏa hiệp đâu.
“Hiểu Bồng, cô tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần để ly hôn đi, Hoa Mộng Lê mới là người vợ đúng chuẩn của nhà họ Lục, cô chỉ là người thay thế mà thôi, đừng hòng ngồi không hưởng lộc.” Bác cả vẫn luôn ngang ngược nói..