Lúc anh đi xuống lầu, Tiêu Diệc Mẫn lập tức đứng dậy: "Anh Cẩn Ngôn!"
Môi Lục Cẩn Ngôn khẽ nhếch, cười như không cười: "Tiểu Mẫn, em qua sao không gọi điện thoại trước?"
"Em tới gặp anh còn cần hẹn trước sao?" Tiêu Diệc Mẫn giơ tay khoác cánh tay anh, như cố ý show ân ái ở trước mặt Hoa Hiểu Bồng.
Lục Cẩn Ngôn dịch chuyển cánh tay như muốn rút ra, nhưng thoáng nhìn thấy Hoa Hiểu Bồng, liền ngừng lại, ngồi xuống ghế sofa cùng với Tiêu Diệc Mẫn.
Tiêu Diệc Mẫn vô cùng đắc ý, lông mày nhếch lên khoe khoang với tình địch là mình thắng lợi.
Nhưng trong mắt Hoa Hiểu Bồng vẫn bình tĩnh, không có chút phản ứng nào.
Đây không phải là biểu cảm Tiêu Diệc Mẫn muốn thấy, chắc chắc Hoa Hiểu Bồng giả vờ bình tĩnh.
Loại mặt hàng hèn hạ chui ra từ khu ổ chuột như cô ta, ở nhà họ Lục chắc chắc không có chút địa vị nào, nên chỉ có thể giả bộ rộng lượng để tránh bị đuổi.
“Anh Cẩn Ngôn, sáng mai chúng ta đi câu lạc bộ cưỡi ngựa nha? Alice đã lớn rồi, lúc anh tặng em nó chỉ là con ngựa nhỏ thôi đấy.
”
"Mấy ngày nay anh rất bận, không có thời gian, em nói sớm hơn là được rồi.
" Lục Cẩn Ngôn vuốt đỉnh đầu cô ta, giọng điệu như dỗ con nít.
"Buổi tối chắc anh rảnh chứ, chúng ta đi xem phim có được không?" Tiêu Diệc Mẫn ỏng ẽo, làm nũng.
"Em phải hỏi thư ký của anh, em thấy có lúc nào buổi tối anh rảnh không.
" Lục Cẩn Ngôn nhún vai một cái.
Hoa Hiểu Bồng tò mò nhìn bọn họ.
Cô nghe không hiểu, rốt cuộc là anh ta từ chối, hay là đang cố ý đùa, thả thính với Tiêu Diệc Mẫn.
Một người tính tính lạnh nhạt như anh ta, không thể có dáng vẻ nhiệt tình như vậy được.
Mắt Lục Cẩn Ngôn nhìn qua đụng chạm trong nháy mắt, con ngươi cô liền nhanh chóng dời đi.
Lúc nãy anh ta đối với Tiêu Diệc Mẫn, ánh mắt nhu hòa, xoay về phía cô liền lạnh lẽo như băng, sắc bén như dao, giống như muốn lăng trì cô.
Không phải anh ta chê cô ở đây vướng víu, quấy rầy thế giới hai người của anh ta và Tiêu Diệc Mẫn chứ?
Lẽ nào anh ta không phải gay đơn thuần, nam nữ đều ăn, đối với phụ nữ cũng có hứng thú?
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được rùng mình.
Cô tình nguyện anh ta thực sự gay, ăn sạch như vậy thật đáng sợ!
"Cái kia! tôi lên tầng trước, các người cứ từ từ nói chuyện.
"
Vô luận như thế nào, cô vẫn phải biết điều một chút, không nên làm kỳ đà cản mũi, chọc giận anh ta không vui.
Cô chạy rất nhanh, ánh mắt Lục Cẩn Ngôn u ám thoáng qua một ánh lửa.
"Anh Cẩn Ngôn! " Tiêu Diệc Mẫn định nói gì đó nhưng bị anh lạnh lùng cắt ngang lời : "Không có việc gì thì em về đi.
"
"Không đâu, em muốn cùng anh ăn cơm tối.
" Tiêu Diệc Mẫn lắc eo, dán cả người vào anh.
Lục Cẩn Ngôn đẩy cô ta ra rồi đứng dậy : "Dì Mai, tiễn khách.
" Nói xong, không đợi cô ta đáp lại liền đi lên tầng.
Bây giờ anh chỉ muốn làm một chuyện, chính là giáo huấn cây cỏ dại không biết thức thời ở trên tầng.
Tiêu Diệc Mẫn sững sờ ở trên ghế sofa, nửa ngày chưa phục hồi lại tinh thần, anh trở mặt quá nhanh, cô ta quả thực không thích ứng được.
Trong phòng.
Hoa Hiểu Bồng nằm ở trên ghế nhàn nhã nghe nhạc.
Lúc cửa bị đẩy ra, cô không nhận ra.
Lục Cẩn Ngôn lấy tai nghe của cô ném xuống đất.
Cô có chút kinh ngạc, theo bản năng từ trên ghế đứng lên : "Sao anh lên nhanh vậy? Còn cô Tiêu thì sao?"
Lục Cẩn Ngôn duỗi bàn tay, nắm cằm của cô : "Tôi cưới kẻ ngốc này có ích lợi gì chứ?"
Vẻ mặt anh hung dữ, trong đôi mắt lóng lánh lửa giận, giống như muốn nuốt chửng cô.
Cô kinh hoảng mờ mịt luống cuống, không biết anh lại giở tính gì nữa.
Cô hé miệng, muốn nói nhưng lại không phát ra âm thanh vì anh nắm cằm của cô quá đau.
Thật lâu sau cô mới phun ra mấy chữ: "Tôi làm sai gì chứ?"
"Cô không biết mình nên làm cái gì sao?" Giọng điệu anh đầy châm chọc, giống như đang nói với tên nhóc ngu xuẩn.
Cô có sai lớn nhất cũng là không hề làm gì cả!
Hoa Hiểu Bồng dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra.
"Nếu như anh cảm thấy tôi không rời đi sớm, quấy rầy anh và cô Tiêu thì tôi thật xin lỗi.
"
Lục Cẩn Ngôn khẽ rên một tiếng, lời nói của cô chẳng những không làm dịu lửa giận trong lòng anh, trái lại còn làm cho anh càng tức giận.
Dù là con chó cũng có giá trị trông cửa, nhưng cô gái này với anh mà nói đến nửa giá trị cũng không có, chỉ có làm ô nhiễm không khí thôi.
"Có nhớ rõ thân phận của cô ở đây không?"
"Nhớ, tôi là vợ! anh.
" Giọng của cô rất nhỏ, lúc nói chữ vợ có hơi khựng lại, bởi vì ngay cả bản thân nghe tới cũng thật cảm thấy buồn cười.
Ở đây, không ai thật sự coi cô là một thành viên trong gia đình, ở trong mắt bà Lục, cô là ăn mày đến để xin tiền, còn ở trong mắt anh, cô là thứ dơ bẩn phiền phức!
Lục Cẩn Ngôn châm biếm, bờ môi nhếch lên vẻ khinh miệt, lạnh lùng : "Cưới cô là nhà họ Lục, không phải tôi, cô trên danh nghĩa chỉ là con rối mà thôi.
"
"Tôi biết.
" Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Giọng của cô đầy vẻ nhẫn nhịn, nhưng sự quật cường từ trong đôi mắt dần dần hiện lên, phảng phất sự khiêu khích.
Ánh mắt như vậy, bất giác khơi dậy du͙ƈ vọиɠ chinh phục trong lòng anh, khiến cho anh muốn chế ngự cô.
Cô nhu nhược, cô khúm núm, đều là ngoài mặt, trong xương thì đầy dã tính, ẩn náu gai nhọn.
Anh muốn nhổ từng gai nhọn trên người cô.
"Cô không biết, tôi sẽ từ từ nói cho cô biết!"
Anh tóm lấy cánh tay cô xoay mạnh, đẩy ngã cô xuống bàn thủy tinh.
Mặt bàn vô cùng lạnh lẽo, cách lớp vải mỏng, từng cơn ớn lạnh lan vào sống lưng cô, khiến tay chân cả người cô lạnh lẽo.
"Anh muốn làm gì?" Cô sợ hãi, anh muốn gϊếŧ cô sao?
"Giúp cô hiểu rõ nghĩa vụ của mình!” Anh thô bạo xé quần áo của cô đến không còn một mảnh vải che chắn nào.
"Không được!" Cô dùng sức tránh thoát ra ngoài, nhưng tư thế nằm sấp nhục nhã, khiến cô hoàn toàn không lấy sức nổi.
Anh ta rất ghét cô, không muốn nhìn cô, cho nên anh ta lựa chọn làm từ phía sau.
"Cô không có tư cách từ chối.
" Bàn tay lớn của anh chạm vào ngực cô, tùy ý đùa bỡn, giống như cô chỉ là con búp bê.
Cô không hiểu, không phải anh ta ghét bỏ cô không còn lần đầu tiên, nói cô bẩn sao, vì sao lại còn đụng vào cô?
"Tôi có, tôi có thể từ chối, tôi dựa vào cái gì không thể chứ?" Thân trên không động được, cô giơ chân lên đá vào bắp chân anh.
Hành động này với anh chẳng qua chỉ là gãi ngứa, căn bản là không ngăn cản được anh xâm phạm.
Anh quả thật ghét bỏ cô, anh có bệnh thích sạch sẽ, nhưng suy nghĩ chinh phục ăn mòn tâm trí anh, khiến cho anh chỉ muốn công thành đoạt đất.
Này là lần đầu tiên, anh muốn đi chinh phục một cô gái!
"Hầu hạ tôi,chính là nghĩa vụ đầu tiên của cô!"
Thân thể anh dán vào người cô, bắp thịt kiên cố nóng rực như lửa cùng với cô dưới mặt bàn thủy tinh tạo nên sự tương phản rõ ràng.
Băng hỏa lưỡng trọng thiên! ()
()băng hỏa lưỡng trọng thiên 冰火两重天: ý là trong thời gian ngắn đã phải trải qua hai sự kiện hoàn toàn tương phản nhau.
.