Mộ Như cười khổ khi nghe Đông Phương Mặc nói, cô là nữ chủ nhân của Đông Phương gia, có ai từng thấy một nữ chủ nhân mà phải chăm sóc cho phụ nữ mang thai như người hầu chưa?
Nhưng đương nhiên cô sẽ không hỏi Đông Phương Mặc chuyện này, hơn nữa Đông Phương Mặc cũng không cho cô cơ hội hỏi, bởi vì sau khi anh nói những lời này, liền quay xe lăn rời đi.
Bây giờ Đông Phương Mặc bảo cô đi thì cô phải đi, cuộc sống của cô là như vậy, ở nhà họ Tần, thì mọi người coi cô như không khí, còn ở “Nhất Thốn Mặc”, thì Đông Phương Mặc coi cô như một con tốt mà muốn đặt cô ở bất cứ đâu mà anh muốn.
Vào buổi sáng thứ ba, sau khi ăn sáng, Đông Phương Mai đang nói về việc đi chùa, và đương nhiên, Mộ Như bây giờ là nữ chủ nhân nên cô cũng phải đi.
Vốn dĩ nam chủ Đông Phương gia cũng phải đi, nhưng mặt của Đông Phương Mặc như vậy thì nhất định không thể đi ra ngoài, nên đã ra lệnh cho Đông Phương Vũ thay mặt anh làm nam chủ Đông Phương gia đến chùa Hoằng Pháp để dâng hương.
Ba chiếc ô tô đậu ở cổng “Nhất Thốn Mặc”, Đông Phương Mai tự lái một chiếc, Đông Phương Vũ và Tịch Mộ Tuyết cùng một chiếc xe thể thao của Đông Phương Vũ, còn Mộ Như nữ chủ nhân, thì đương nhiên cô phải lấy chiếc xe Rolls Royce của Đông Phương Mặc.
Chỉ là Mộ Như không biết lái xe, nên có chút phiền phức, vốn dĩ Mộ Như muốn chú Liễu giúp cô lái xe, nhưng chú Liễu nói Đông Phương Mặc đã sắp xếp ông đưa anh đến công ty họp. Hôm nay có cuộc họp hội đồng quản trị, nên Đông Phương Mặc không biết mình sẽ ở lại công ty bao lâu, vậy nên ông không dám rời đi khi chưa được phép.
Vì vậy, Mộ Như phải đến nói lời xin lỗi với Đông Phương Mai, “Con xin lỗi, dì Mai, con không thể tự lái xe nên con có thể sẽ không đi?”
Dì Mai nghe vậy thì sửng sốt, sau đó lại cười nói: “Mộ Như, con là nữ chủ nhân Đông Phương gia. Nếu con không đi, chuyện cầu nguyện này có lẽ sẽ không có kết quả, nếu con thể ngồi vào chỗ của mình thì lên xe đi, dù sao ta cũng muốn đi. “
“Chuyện này — vậy được rồi,” Mộ Như suy nghĩ một chút, cũng không cảm thấy có gì không ổn, vì vậy cok vươn tay kéo phía sau xe của Đông Phương Mai bước vào xe.
Tuy nhiên, ngay khi tay cô chạm vào tay nắm cửa của Đông Phương Mai, thì Đông Phương Vũ bước tới nhìn cô nhàn nhạt nói: “Chị dâu, dì Mai là trưởng bối, sao có thể để dì ấy làm tài xế cho chị được? Chị có hiểu quy tắc của Đông Phương gia không? “
Mộ Như choáng váng sau khi nghe những lời của Đông Phương Vũ, nói một cách bất lực: “Vậy thì cậu lái xe đến đó trước đi. Tôi sẽ bắt taxi đến chùa Hoằng Pháp, được không?”
“Cô lên xe của mình đi, tôi sẽ giúp cô lái xe.” Đông Phương Vũ nói một cách tự nhiên, thấy Mộ Như đứng yên ở đó, anh ta cau mày nói: “Tôi là em chồng của cô, cô là chị dâu của tôi, chuyện này là bình thường thôi, để tôi lái xe cho cô thì hợp với quy tắc của Đông Phương gia rồi. “
“Nhưng… còn Mộ Tuyết thì sao?” Mặc dù biết là phải làm theo đúng quy tắc nhưng Đông Phương Vũ đã giúp cô lái xe trong vài ngày sau khi cô kết hôn.
Hơn nữa, cô đã kết hôn với Đông Phương Mặc, nhưng chú rể trong đám cưới lại thay bằng Đông Phương Vũ. Tuy nhiên, tình hình hiện tại là Đông Phương Vũ đã kết hôn và vợ anh ta vẫn đang mang thai.
“Cô ta sẽ tự làm? Cô ta không biết lái xe sao?” Đông Phương Vũ thờ ơ nói, nhìn Mộ Như đang ngây ngốc đứng ở đó, không khỏi gầm lên: “Không phải đang đợi anh cả đến giúp chứ?”
Nghe vậy, Mộ Như liền ngoan ngoãn đi tới xe của mình, thực ra là Rolls Royce của Đông Phương Mặc, còn Đông Phương Vũ, xoay người cúi đầu vào chỗ ngồi bên cạnh ghế lái của xe anh ta nói gì đó. Cô cũng không có tam trạng để y tới những gì Mộ Tuyết nói.
Nguồn:
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM