“Trán cô ấy rất nóng, có lẽ cô ấy bị sốt rồi”, Đông Phương Vũ cau mày, sau đó liếc nhìn Đông Phương Mai nói, “Tôi nghĩ nên để Lưu Hạo đến kiểm tra cho cô ấy, đề phòng …”
Tôi nghĩ tốt nhất là nên gọi cho A Mặc,” Đông Phương Mai nhanh chóng cắt đứt lời của Đông Phương Vũ, rồi nhàn nhạt nói: “Mộ Như là vợ của A Mặc. Việc A Mặc nhốt cô ấy trong tầng hầm là có lý dó. Quan trọng nhất là người thừa kế của Đông Phương gia trong bụng của Nhị thiếu phu nhân bị sẩy, nếu bỏ qua cho cô ấy dễ dàng như vậy, thì sau này ai sẽ tuân theo quy củ của Đông Phương gia nữa đây?”
Đông Phương Vũ sửng sốt khi nghe Đông Phương Mai nói rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, dì Mai nói đúng, tình hình hiện tại đang rất rối ren. Vì vậy, chúng ta không nên can thiệp vào chuyện của chị cả. Tôi sẽ gọi điện cho anh cả báo cáo tình hình lúc này cho anh ấy và xem anh ấy xử lý vấn đề này như thế nào.
Đông Phương Vũ đứng lên, cầm điện thoại di động của mình đi về phía cửa, nhưng chưa kịp bước được một bước ra cửa, anh đã nghe thấy Đông Phương Mai nói:” Oh, A Vũ và A Tuấn nên chăm sóc cho Mộ Như, để tôi gọi cho A Mặc.” Đông Phương Mai nhanh chóng lấy điện thoại ra, rồi lại nhanh chóng tìm số điện thoại của Đông PHương Măch. Cách đó không xa trong một góc tối, có một đôi mắt nhìn đang Đông Phương Mai.
Ngay sau đó, Đông Phương Mai cau mày đặt điện thoại xuống, sau đó có chút không vui nói: “A Mặc, còn tăng ca muộn như vậy, nó không biết quý trọng thân thể của nó à.”
“Mẹ, anh cả nói sao?” Đông Phương Tuấn có chút lo lắng nói, sau đó nhìn Mộ Như, mặt còn đang đỏ bừng, yếu ớt nằm trêи sô pha, nói: “Chị dâu đang bị sốt. Mẹ không nói với anh cả về tình hình của Mộ Như sao? “
“Anh cả của con và Rodger đang thương lượng, điện thoại di động của nó ở trong văn phòng, người bắt máy là thư ký”, Đông Phương Mai dứt khoát nói, rồi liếc nhìn Mộ Như đang nằm trêи ghế sô pha: “Ta nghĩ vậy nên đưa Mộ Như đến hầm rượu trước, đợi đến khi A Mặc quay lại …”
“Làm sao có thể, cô ấy đang bị bệnh,” Đông Phương Vũ nhanh chóng cất lời của Đông Phương Mai, “Cho dù có quản giáo thì bị bệnh cũng phải đi bác sĩ khám, không nói đến đó lại là chị dâu, chị ấy cũng không phải là tù nhân, vậy là được rồi. Trước tiên để Lưu Hạo đến khám cho chị dâu, anh cả có trách thì tôi sẽ chịu. “
” Đúng, đúng,” Đông Phương Tuấn nhanh chóng nói theo Đông Phương Vũ. Cậu nhanh chóng tiếp lời: “Nếu anh cả muốn trách, con sẽ chịu cùng anh hai. Nếu con của chị hai mất thì anh cả cũng phải cho chị dâu đi tang đúng không?
Đông Phương Mai bí mật trừng mắt nhìn con trai, nhưng Đông Phương Tuấn đây có tâm, tư tưởng của bọn họ đều ở trêи người Mộ Như, cho nên không cần nhìn ánh mắt của mẹ mình.
Thấy Đông Phương Mai không có ý định phản đối, Đông Phương Vũ lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Hạo, bác sĩ gia đình của Đông Phương gia, yêu cầu anh ta nhanh chóng đến ngay không được chậm trễ.
Mộ Như dựa vào ghế sô pha, thật ra một người đi từ nơi cực kỳ lạnh lẽo đến nơi cực kỳ ấm áp không phải là một chuyện thoải mái, vì vậy mặc dù lúc này tỉnh lại, nhưng cô lại càng thêm chóng mặt, và buồn nôn. Cô đã một ngày một đêm chưa ăn gì, vì vậy mà không thể nôn ra được.
Liễu mẫu bưng canh gừng cho cô, bảo cô uống khi còn nóng, canh gừng quá cay, uống được hai hớp, dạ dày trống rỗng của cô không thể thích ứng được, mà cô nôn hết cả ra ngoài.
Nguồn:
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM