Mộ Như đang ngủ say lại bị đánh thức bởi ánh sáng chói chang xuyên qua mắt, cô đưa tay dụi dụi mắt, cuối cùng cũng mở đôi mi nặng trĩu ra, lúc này cô mới nhận ra những người đứng trước mặt cô, dĩ nhiên là có một người đang ngồi, người đó là Đông Phương Mặc.
Mà ánh sáng mạnh mẽ này, đương nhiên là đèn khẩn cấp tạm thời do vệ sĩ mang đến, ngôi chùa nhỏ được hai ngọn đèn khẩn cấp chiếu sáng rõ ánh sáng.
“Tịch Mộ Như, đứa con trong bụng cô là của ai?” Đông Phương Mai, với tư cách là nữ chủ nhân tạm thời, cầm trong tay nội quy của gia tộc Đông Phương, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang cuộn mình trong góc.
Mộ Như cúi đầu, ngón tay không ngừng giật giật, cô làm sao biết được đứa nhỏ trong bụng là của ai?
“Mẹ, mẹ hỏi cái gì vậy?” Đông Phương Tuấn có chút không chịu được hỏi, liền nhìn về phía Đông Phương Mặc đang ngồi trêи xe lăn, nói với mẹ: “Con nghĩ câu này nên hỏi anh cả. Anh cả- vợ chồng anh đã làm gì, chị cả luôn tuân thủ các quy tắc … “
” A Mặc, con có thể không?” Đông Phương Mai nhìn Đông Phương Mặc hỏi với giọng điệu dò xét: “Đứa bé trong bụng Mộ Như là của con sao?”
” Dì Mai, tôi cũng hy vọng kết quả là như vậy”, giọng nói khàn khàn già nua của Đông Phương Mặc vang lên không chút cảm xúc: “Chỉ là ông trời đã không cho tôi cơ hội này, vì vậy, về mặt này, tôi thực sự không có khả năng khiến cô ấy mang thai. ”
Khuôn mặt Đông Phương Mai nở một nụ cười lạnh giá, rồi nhìn Tịch Mộ Như đang cuộn mình trong góc, cất giọng nói: “Vậy thì, Tịch Mộ Như, cô nói đi, đứa bé là của ai?”
Mộ Như vẫn ngồi bất động ở góc tường, giữ im lặng, đương nhiên không phải cố ý im lặng, mà cô thực sự không biết ai là cha của đứa trẻ.
Có phải là con của quỷ tóc dài trong đêm tân hôn? Hay là của Đông Phương Vũ?
Cô không biết, thật sự không biết!
“Tôi không biết,” cô thành thật trả lời!
“Cô không biết?” Giọng nói của Đông Phương Mặc già nua và cực kỳ tức giận, sau đó đưa tay ra hiệu với chú Liễu bên cạnh: “Cầm lấy roi của Đông Phương gia đến đây, người phụ nữ này dám trắng trợn cắm sừng lên đầu Đông Phương Mặc tôi, người phụ nữ làm mất mặt Đông Phương gia tôi phải trừng phạt cô ta.”
Chú Liễu nghe đến đây theo bản năng run lên cầm cập, nhưng ông vẫn đi đến bức tường bên cạnh lấy cây roi rồi đưa cho Đông Phương Măch.
Tịch Mộ Tuyết đang đứng một bên nhìn Tịch Mộ Như đang cuộn tròn ở đó, cô ta không khỏi cảm thấy đắt ý, cô ta xinh đẹp như vậy cũng không được ở lại Đông Phương gia. Còn Tịch Mộ Như là xấu như vậy, làm thế nào cô có thể ở đây yên ổn?
Cô từng nghĩ em gái mình là người vừa xấu vừa ngu ngốc, chẳng biết gì ngoài việc đọc sách, nhưng lần này nhìn Tịch Mộ Như cô ta mới vỡ lẻ, hóa ra cô cũng biết tìm một người đàn ông bên ngoài để giải quyết nỗi cô đơn, trống trải của cảnh góa phú.
Thật tiếc khi phụ nữ ngu ngốc lại chạy đi tìm đàn ông bên ngoài mà không biết cách che dấu, lại còn không biết uống thuốc để ngừa hậu họa. Có thai thì không biết vào bệnh viện pha đi, giờ bị bắt được thì đáng bị như vậy!
“Tịch Mộ Như, tôi hỏi em lần cuối,” Đông Phương Mặc cầm cây roi trong tay, giọng nói khàn khàn già nua cất lên trầm thấp đầy uy lực: “Bây giờ, em hãy nói cho tôi biết, đứa con trong bụng em là của ai? “
Nguồn:
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM