Thật lâu sau, giọng nói lạnh lùng của Đông Phương Mặc mới trầm xuống khàn khàn nói: "Trịnh Nhất Phàm, xét thấy thái độ thành khẩn cầu xin của Mộ Như, đêm nay tôi sẽ để cậu đi, nhưng cậu nên lăn đi thật xa, đi tới chỗ mà tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu nữa, nếu lần sau cậu còn dám tái phạm, tôi nhất định sẽ không để cho cậu đi dể dàng như vậy.”
Đông Phương Mặc vừa dứt lời, anh lập tức vẫy tay với người bên cạnh cởi trói cho Trịnh Nhất Phàm!
"Tôi có thể ra nước ngoài," Trịnh Nhất Phàm lạnh lùng nhìn Đông Phương Mặc, sau đó thấp giọng cảnh cáo: "Nhưng nếu anh dám ngược đãi Mộ Như thì có làm ma tôi cũng không để anh yên. "
"Nhất Phàm, đi nhanh đi, đi thực hiện ước mơ của anh, đi giúp đỡ thật nhiều người", Mộ Như nhanh chóng thúc giục Trịnh Nhất Phàn rời đi càng sớm càng tốt, cô cầu xin một cơ hội để anh được rời đi an toàn?
“Mộ Như... Em phải bảo trọng!” Trịnh Nhất Phàm bị ai đó đẩy lùi lại không thể đến bên cạnh Mộ Như, anh chỉ có thể quay lại nhìn cô một lúc, rồi nửa bị đẩy nửa bị kéo ra một chiếc xe hơi.
Anh biết lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi, nếu không, cả anh và Mộ Như đều sẽ đi vào ngõ cụt.
Mộ Như nhìn chằm chằm bóng lưng của Trịnh Nhất Phàm, cho đến khi bóng dáng anh khuất dần trong xe, cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi Nhất Thốn Mặc, trái tim cô đang kìm nén cuối cùng cũng từ từ rơi trở lại vào ngực.
Nhất Phàm, anh phải hạnh phúc! Đừng bao giờ quay lại tìm em nữa, hãy đem tình cảm mà anh đã dành cho em cho một người phụ nữ khác xứng đáng với tình yêu của anh, Tịch Mộ Như không xứng đáng với tình yêu của anh, em thật sự không xứng đáng được anh quý trọng.
Khi Trịnh Nhất Phàm rời đi, Đông Phương Mặc quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng quét qua Mộ Như còn đang quỳ trêи mặt đất, cau mày, lạnh lùng nói: "Nó đã đi rồi, còn không mau đứng dậy?"
Thân thể Mộ Như tiếp tục quỳ trêи mặt đất, tựa hồ không có đáp lại lời nói của Đông Phương Mặc, các khớp ngón tay ấn trêи mặt đất trở nên trắng bệch, lộ ra dấu vết quái dị.
“Tịch Mộ Như, đứng lên, em có nghe thấy không?!” Đông Phương Mặc không nhịn được nâng lên vài decibel, người phụ nữ này có thể đứng lên không?
Anh không nhịn được cúi xuống, vươn tay nắm lấy cổ tay cô kéo thật mạnh, cố gắng kéo cô lên, mới nhận ra người phụ nữ bị kéo lên hoàn toàn không đứng vững, hóa ra là cô đã ngất đi!
“Tịch Mộ Như!” Đông Phương Mặc nhanh chóng không nhịn được gầm gừ, trong lòng hoảng sợ, ngay cả giọng nói khàn khàn như cũ cũng biến mất, anh nhanh chóng vỗ vào mặt cô một cái, sau đó hét lên với những người xung quanh: “Mau gọi Lưu Hạo đến đây! Các người có nghe thấy tôi nói không!"
Tất cả mọi người đều bàng hoàng, Liễu mẫu nhanh chóng chạy vào Mặc Viên để gọi điện, còn A Mẫn thì nhanh chóng chạy đi giúp Mộ Như đun nước.
Đông Phương Mặc ôm người phụ nữ đang ngất bước nhanh lên lầu Mặc Viên, tức giận nghĩ, người phụ nữ chết tiệt này, còn đang phát sốt, vậy mà còn...
Quỳ vì người đàn ông đó, Trịnh Nhất Phàm có thực sự tốt như vậy không? Có đáng để cô phải trả giá cả nhân phẩm của mình không?
phút sau Lưu Hạo đến, nhanh chóng kiểm tra cho Mộ Như, sau đó nói nhỏ với Đông Phương Mặc "Sốt nhẹ, không có gì nghiêm trọng, tôi cho cô uống thuốc rồi nghỉ ngơi hai ngày."