“Nhưng, tôi thực sự không biết gì cả!” Khi Mộ Như nói ra điều này, giọng cô như đang khóc: “Tôi cũng giống như A Tuấn, cũng là một sinh viên. Đồng thời, tôi còn nhỏ hơn anh ấy”.
Cô vốn tưởng rằng Đông Phương Anh Vũ sẽ đảm nhận nhiệm vụ quan trọng này, nhưng ai biết rằng Đông Phương Mặc lại ghê gớm đến thế, không để Đông Phương Anh Vũ đi, thậm chí đến Đông Phương Tuấn anh ấy cũng không đồng ý.
"A Mặc, những gì Mộ Như nói cũng đúng. Con bé vẫn là một sinh viên, không chỉ vậy mà còn nhỏ hơn A Tuấn," Đông Phương Mai nói trước mặt Đông Phương Mặc, sau đó nhìn Đông Phương Mặc với ánh mắt chân thành: " Hoặc, hãy để ta đi gặp Nam Cung Tần thay Mộ Như, sau đó thì... "
"Mặc dù Tịch Mộ Như trẻ hơn A Tuấn và vẫn còn là sinh viên, nhưng cô ấy là vợ tôi." giọng nói của Đông Phương Mặc khàn khàn và già đi, cô không thể nghe thấy bất kỳ cảm xúc nào: "Một người phụ nữ đã kết hôn với một người đàn ông.Đương nhiên, cô ấy nên san sẻ gánh nặng trên vai người đàn ông của mình, đây là truyền thống của Trung Quốc từ xa xưa, đó cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ của cô ấy, cũng là cuộc sống của cô ấy, vì vậy cô ấy sẽ phải hoàn thành việc này! "
Đông Phương Mặc đã nói như vậy, Đông Phương Anh Vũ và Đông Phương Mai cũng không dám nói nữa, bởi vì Đông Phương Mặc là chủ tịch tập đoàn Mặc, đương nhiên, chính anh mới là người đưa ra quyết định cuối cùng về những chuyện này.
Đông Phương Anh Vũ nhìn Tịch Mộ Như đang đứng đó với vẻ ngốc nghếch đáng thương, lập tức nở một nụ cười dịu dàng và nhẹ nhàng nói: "Chú hai của cháu vừa mới về. Chú không kịp về dự đám cưới của cháu và A Mặc, nhưng vẫn không quá muộn để tặng hai đứa một món quà. Con muốn thứ gì? "
“Con muốn tiếp tục đi học." Mộ Như nói thẳng mà không cần nghĩ ngợi gì, nhìn Đông Phương Anh Vũ một lúc, liền nhanh chóng nói thêm: “Nếu chú hai thật sự muốn tặng quà lớn cho cháu thì nói với anh ấy hãy cho cháu tiếp tục đến trường."
"A? Đây... cũng là quà sao?" Đông Phương Anh Vũ hơi sửng sốt khi nghe những lời của Mộ Như, rõ ràng món quà mà Tịch Mộ Như muốn là thứ mà ông không ngờ tới.
Thế nên, ông chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, sau đó nhìn về phía Đông Phương Mặc, khẩn cầu nói: "A Mặc, nhìn xem, con bé này đây lần đầu tiên cầu xin ta, nếu ta..."
“Được rồi, tôi hiểu rồi,” Đông Phương Mặc gật đầu, nhanh chóng nhận lời, sau đó ánh mắt ủ rũ lại đập vào mặt Mộ Như, giọng nói khàn khàn già nua lại vang lên: “Tịch Mộ Như, nể mặt chú hai, tôi hứa en sẽ được tiếp tục đi học, nhưng với điều kiện là lần này nhất định phải đi gặp Nam Cung Tần, nếu không, em không nên nghĩ đến việc đi học nữa! "
“Vâng,” Mộ Như vội vàng đáp lại, vì đây là cơ hội để đi học nên tất nhiên cô phải dốc hết sức lực rồi!
Mộ Như nhìn sắp giấy dày trước mặt, trong lòng không khỏi đau thương tronv phút chốc, Đông Phương Mặc yêu cầu cô ghi nhớ những thứ này trong vòng ba ngày, căn bản chính là muỗn giết chết cô.
Điều này không có nghĩa là cô có trí nhớ kém mà là cô phải ghi nhớ mọi thứ thường xuyên, cô hầu như không học vẹt, chỉ thích học thuộc một cách lâu dài các từ tiếng Anh. Nhiều người học thuộc lòng nhưng cô không học như vậy, mà tất cả cô đều dựa trên cách phát âm nên rất dễ nhớ.