Lúc cô đến Paris là vào buổi chiều, thầy Nam Kha và người yêu người Pháp của thầy không lái xe đến đón cô, cô mở điện thoại lên thì thấy một tin nhắn của thầy Nam Kha, nói thầy ấy đã sắp xếp một gian hàng ở phòng triển lãm và bảo cô đi taxi đến phòng triển lãm.
Triển lãm tranh quốc tế được tổ chức tại Paris này chủ yếu là cung cấp cho các họa sĩ một nền tảng để thể hiện bản thân, đồng thời, các cuộc triển lãm sẽ được tổ chức để cạnh tranh, sau đó sẽ có những bậc thầy đặc biệt đến để chọn ra những bức tranh đẹp nhất, tất nhiên nó cũng sẽ dựa trêи bình chọn của khán giả để chấm điểm, cuối cùng là xác định ba nhà vô địch hàng đầu của mùa giải châu Á.
Nhan Như lấy hành lý, lập tức bắt taxi đến vị trí của phòng triển lãm, thầy Nhan Kha và người yêu người Pháp đã sắp xếp gần xong, thấy cô đến, họ lập tức đến giúp cô sắp xếp gian hàng.
Các gian hàng ở đây đều đã có người đặt trước, thực ra Nhan Như cũng không biết nhưng Nam Kha đã giúp cô sắp đặt, may mắn là vị trí không tồi, nguyên nhân chính là tranh của cô theo dòng quan niệm nghệ thuật mới mẻ khiến một số người tự xưng là giới trẻ cũng yêu thích.
Khách sạn của Mộ Như cách phòng triển lãm không xa, thầy Nam Kha ban đầu mời cô đến ở nhà họ nhưng cô đã từ chối, bởi vì người nước ngoài thường bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, họ không thích có khách ở lại qua đêm, chưa kể cô và thầy Nam Kha không thường liên lạc, hầu hết các liên lạc đều qua e-mail, rất ít khi gặp gỡ bên ngoài.
Triển lãm được thiết lập rất nhanh, chỉ cần treo tranh theo kϊƈɦ thước cụ thể, nguyên nhân chính là Nhan Như vẫn còn hai bức tranh chưa có nhãn mác, hai bức tranh này là tranh của Trung Quốc, cô tạm thời mang tới.
Gần phòng triển lãm có một cửa hàng tranh, buổi tối cô mang hai bức tranh đi tìm mua nhãn mác, sau đó kêu họ làm nhanh vì ngày mốt sẽ mở cửa phòng triển lãm.
Lúc cô hoàn thành tất cả những việc này, đã là giờ tối, cô cảm thấy thật may mắn vì cô đã không đồng ý đến nhà thầy Nam Kha để ăn tối, nếu không, mọi người sẽ phải đợi cô ăn.
Đang đi trêи một con đường xa lạ ở Paris, trong bụng cô có tiếng động, cô mới nhớ ra mình đã một ngày không ăn gì, vì đồ ăn trêи máy bay không ngon lắm, nên cô cũng không ăn nhiều.
Hầu hết đường phố ở Paris là đồ ăn phương Tây, chủ yếu là bánh mì kẹp thịt, mì ống và bít tết, nhưng cô thực sự muốn ăn đồ ăn Trung Quốc.
Nhiều năm trôi qua, dù đi đâu, làm gì cô vẫn không thay đổi được thói quen ăn đồ Tàu, mỗi lần ăn thêm vài món tây là bụng cô lại không chịu được nên chỉ có thể đi tìm đồ Tàu.
May mắn thay, nơi ở thường ngày của cô là Hàn Quốc, đồ ăn ở Hàn Quốc cũng tương tự như ở Trung Quốc, cô thường tự mua nguyên liệu về nhà làm đồ ăn Trung Quốc.
Khách sạn nơi cô ở cũng có cung cấp đồ ăn Trung Quốc, nhưng hiện tại cô không muốn quay lại khách sạn ăn, đồ ăn Trung Quốc của khách sạn cũng không chính thống.
Ra khỏi cửa hàng bán tranh, cô tự nhiên đi về phía trước, đến khu vực trung tâm thành phố, nơi càng phồn hoa thì càng ồn ào, nơi ồn ào sẽ không khiến người ta cảm thấy cô đơn.
Bên cạnh đó, các sản phẩm phương Đông như các nhà hàng Trung Quốc thường chỉ có ở thành thị, ở các vùng sâu vùng xa cũng rất khó tìm được, các quán ăn phương Tây ở những nơi xa xôi ở các thành phố lớn khác cũng khó tìm như vậy.
Ở Paris không có nhiều nhà hàng Trung Hoa nhưng vẫn có một số, chưa kể đến việc nhiều người Hoa đến Paris, người Pháp cũng rất khôn ngoan, tất nhiên họ phải tìm cách kiếm tiền từ người Hoa.