"Tôi không có visa Trung Quốc, tôi không thể về Tân Hải với anh," Nhan Như nhanh chóng chặn lại lời của Đông Phương Mặc, hiển nhiên là đang nhắc nhở mình đừng để bị tên BT này làm cho mất lý trí.
"Tôi nói em có thể, thì em có thể" Đông Phương Mặc nhìn cô bằng ánh mắt châm chọc, sau đó lại vươn tay vỗ vỗ mặt cô: "Thôi, em ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài trước, về phần làm như thế nào để đưa em trở về Tân Hải là chuyện của tôi, em không cần lo lắng!”
Lời nói vừa dứt, anh liền ưu nhã xoay người đi về phía cửa, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại, cả người biến mất trong tầm mắt của Nhan Như.
Nhan Như chỉ có thể ngồi trong căn phòng tổng thống xa hoa lộng lẫy này, cũng không dại gì mở cửa chạy trốn, bởi vì cô biết kể từ khi Đông Phương Mặc bắt được cô, anh sẽ không để cô dể dàng bỏ chạy như vậy, nếu cửa không khóa bên ngoài, thì chắc chắn sẽ có vệ sĩ túc trực.
Chắn chắn là cô không thể thoát bằng cửa chính, nhưng những nơi khác thì sao?
Cô không nhịn được đi tới bên cửa sổ xem xét, những chiếc xe chạy trêи đường giống như một ô tô đồ chơi, nếu cô nhảy từ đây xuống chẳng khác nào cô tự tìm đường chết.
Tất nhiên cô không thể tự sát, tự tử là một hành động ngu ngốc nhất, bây giờ cô không còn cô đơn nữa, cô vẫn còn Tiểu Mao Vũ của mình, cô không thể để Tiểu Mao Vũ cô đơn trêи thế giới này.
Hơn nữa cho dù không có Tiểu Mao Vũ, cô cũng không thể tự sát, vì dù cô tự sát cũng không thể uy hϊế͙p͙ Đông Phương Mặc, hơn nữa tự sát đối với cô thì có hại, nhưng đối với Đông Phương Mặc thì chẳn ảnh hưởng gì.
Đông Phương Mặc rời đi, Nhan Như cảm thấy đói nên mở tủ lạnh lấy sữa và bánh mì trong đó ra để lấp đầy cơn đói, nguyên tắc của cô là phải lấp đầy dạ dày là việc đầu tiên.
Giường trong phòng tổng thống luôn rất xa hoa, cô nằm lên giường mà không thèm thay quần áo, cô muốn ngủ bồi bổ sức lực, vì chỉ có đủ sức thì sáng mai cô mới có thể tìm cơ hội chạy trốn.
Nhưng mà, con người lại rất lạ, nếu bạn càng muốn ngủ càng không ngủ được, lúc này Nhan Như cũng như vậy, trêи chiếc giường xa hoa này, nhắm mắt trở mình, nhưng cô lại không thể đi vào giấc ngủ.
Những chuyện xảy ra năm trước hiện rõ trong đầu cô như một bộ phim, thay chị gái Tịch Mộ Tuyết kết hôn với Đông Phương Mặc, người đã bị ngọn lửa thiêu rụi không thể nhận ra là người hay ma, cô nhớ cảnh Đông Phương gia đuổi cô ra khỏi nhà, nhớ khi Trịnh Nhất Phàm bị anh lạnh lùng hành hạ rồi ép cô ký vào hợp đồng tình nhân, cô còn nhớ khi Trịnh Nhất Phàm đến tìm cô rồi bị anh bắt gặp, anh hạ nhục cô trước mặt mọi người, cô vẫn nhớ năm năm qua, cô đã cố tình lãng quên, làm việc chăm chỉ, liên tục để tâm trí và sự chú ý của mình vào những bức tranh và Tiểu Mao Vũ, rèn giũa bản thân thành một bậc thầy ngụy trang.
Đáng tiếc là tu luyện của cô chưa đủ, vì vậy tất cả ngụy trang đã bị Đông Phương Mặc đánh tan không còn manh giáp.