"Haha," Đông Phương Mặc không nhịn được cười, đồng thời, tiếng cười của anh vừa đúng lúc cắt ngang lời nói của Đông Phương Mai, anh lạnh lùng nói, "Người của Đông Phương gia sao? Tôi nghĩ, hơn hai mươi năm trước, tôi đã sớm không còn người thân nữa rồi, phải không? "
Đông Phương Mai sửng sốt, rồi cơn tức giận trào ra, không kìm được cao giọng: "A Mặc, con đang nói cái gì vậy? Ý con là, conh định so đo mọi chuyện với ta sao?"
"Tôi không nói là muốn so đo với dì," Đông Phương Mặc nhanh chóng chế nhạo, sau đó nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ nói tôi muốn kết hôn với Tịch Mộ Tuyết, đây không phải là chuyện đáng xấu hổ, không nói đến chuyện đó, bây giờ cô ấy không phải là Tịch Mộ Tuyết, tên cô ấy là Nhan Như."
"Cho dù cô ta tên là gì, cô ta vẫn luôn là Tịch Mộ Tuyết, em dâu cũ của con," Đông Phương Mai nhanh chóng cãi lại lời của Đông Phương Mặc, sau đó tức giận nói: "Tóm lại, tôi sẽ không bao giờ cho phép chuyện nực cười này xuất hiện trong Đông Phương gia, làm sao có chuyện anh chồng lại đi cưới em dâu."
“Có chuyện gì mà nực cười chứ?” Đông Phương Mặc hiển nhiên không muốn tiếp tục đùa giỡn với Đông Phương Mai.
Anh chủ động yêu cầu Đông Phương Mai dừng lại, đột nhiên bà không biết phải phản bác lại những lời của Đông Phương Mặc như thế nào.
Đông Phương Tuấn thấy vậy liền bắt chuyện, cậu ta lặp lại lời của Đông Phương Mặc nói, "Lời nói của anh cả rất đúng, bây giờ là xã hội gù rồi? Đàn ông và phụ nữ đều có thể yêu nhau, miễn là anh cả và cô Tịch Mộ Tuyết thật lòng yêu nhau thì lời phản đối nào cũng không có giá trị, chưa kể..."
Đông Phương Tuấn dừng lại giữa chừng, sau đó nhìn thật sâu vào Nhan Như, rồi quay sang nhìn Đông Phương Mai nói: "Mẹ, đây là hôn nhân của riêng anh cả, mẹ không thể tùy ý phản đối, chúng ta nên chúc phúc cho anh cả đúng không?"
Đông Phương Mai lặng người sau khi nghe những gì con trai nói, dù không biết con trai bà đang suy nghĩ gì trong đầu nhưng bà cũng biết con trai bà sau năm trời nung nấu đã thành công từ lâu.
Vì vậy, bà chỉ giả vờ vô cùng buồn bã nói: "A Mặc, mặc dù A Tuấn nói rất đúng, hôn nhân bây giờ là tự do, nhưng hôn nhân tự do vẫn phải phù hợp với quy tắc và nghi thức, con và hai chị em nhà họ Tịch vướng vào nhau như thế, theo lẻ thường thì không được hay cho lắm."
Đông Phương Mai dừng lại, rồi nhàn nhạt nói: "Đương nhiên, dì cũng đã lớn tuổi, tư duy của dì không thể theo kịp thời đại của các con, nếu con nhất định muốn cưới cô Tịch Mộ Tuyết, thì tình nhân của con Tịch Mộ Như, cô ta phải làm sao? Con còm muốn giữ cô ta bên cạnh con sao?"
"Tôi đã cân nhắc chuyện này," Đông Phương Mặc tiếp thu lời của Đông Phương Mai, vẫn nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên Tịch Mộ Như vẫn sẽ là người giúp việc riêng của tôi, nhưng nếu tôi đã muốn kết hôn với Nhan Như thì để, cô ấy sống trong Nhất Thốn Mặc cũng không hay lắm, nên tôi sẽ cho cô ấy dọn ra ngoài ở riêng ”.
"Anh cả, đây là ý của anh," Đông Phương Tuấn tiếp lời nói của Đông Phương Mặc, thành thật nói: "Từ sự kiên trì của anh, có thể thấy anh cũng rất thích Tịch Mộ Tuyết, nếu hôn ước đã được gia đình đồng ý, thì bây giờ anh đã quyết định cưới Tịch Mộ Tuyết, vậy tại sao anh lại không để Tịch Mộ Như rời đi? "