Mặc dù bà không biết chi tiết về cuộc gặp gỡ của Tịch Mộ Như với Nam Cung Tần, nhưng bà cũng đã nghe nói qua, có vẻ như Tịch Mộ Như và Nam Cung Tần đã tạm biệt mà không nói chuyện trong phòng họp.
Đông Phương Mai bước xuống lầu, nhìn thấy con trai Đông Phương Tuấn đang ngồi trên bàn ăn sáng một mình, liền nhíu mày hỏi: "A Tuấn, con tan học chưa? Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Mẹ, hôm nay là thứ bảy," Đông Phương Tuấn đặt đôi đũa trên tay xuống, ngây người nhìn mẹ: "Mẹ, mấy ngày nay mẹ có chuyện gì sao? Mẹ còn không biết hôm nay là ngày mấy trong tuần. "
“Thằng nhóc này, con không phải là học sinh sao?” Đông Phương Mai bị con trai hỏi, mặt đỏ bừng, định dạy con trai lần nữa, nhưng chú Liễu bước vào đúng lúc này.
“Thưa bà, Tịch Viễn Trình, chủ tịch tâph đoàn Tịch thị bên thiếu phu nhân, cùng con gái Tịch Mộ Tuyết và chủ tịch tập đoàn Nam Cung- Nam Cung Tần đến thăm, nói muốn gặp trực tiếp chủ tịch Đông Phương Mặc!” Chú Liễu cung kính đứng đó báo cáo.
“Hả?” Đông Phương Mai sửng sốt một hồi, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Vậy bây giờ mời vào đi, sao còn đứng ở nơi đó?
Chú Liễu nhanh chóng xoay người bước ra ngoài, Đông Phương Mai trừng mắt nhìn con trai: "Mau gọi chú Hai qua đây!"
Vừa dứt lời, bà lạnh lùng ra lệnh cho Ah Min, người đang đứng sang một bên để đợi cô ăn sáng, "A Mẫn, lên lầu kêu cậu cả dậy, nói rằng có khách đến nhà, là đặc biệt đến gặp nó. "
Đông Phương Măc đã nghe thấy động tĩnh ở dưới lầu từ lâu, sở dĩ anh không xuống lầu là vì người phụ nữ trong tay anh vẫn chưa tỉnh, lúc này người phụ nữ đang nép vào tay anh như một con mèo con ngủ rất say..
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào qua rèm cửa từ trần nhà đến sàn màu nhạt nặng nề, chiếu vào trên mặt Mộ Như, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô trở nên tĩnh lặng lạ thường, có lẽ là do anh hơi hơi kéo người lên trên, cô liền sốt ruột áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực anh, hai tay cô ôm lấy eo anh càng chặt hơn, rồi tiếp tục giấc mơ của mình.
Khóe miệng anh không khỏi nở một nụ cười mãn nguyện. Người phụ nữ này nhìn thấy anh như chuột nhìn thấy mèo. Cô sợ đến mức không dám nhìn anh. Nhưng giờ phút này cô không sợ anh mà an yên ngủ ngon lành.
Có tiếng gõ cửa, một giọng nói truyền đến: "Cậu cả, phu nhân nhờ tôi thông báo có khách đến thăm nhà, họ đến đây là muốn gặp người."
“Tôi biết rồi." anh lấp lửng trả lời, thực ra thì anh đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Hôm qua Tịch Mộ Như không có ký thỏa thuận hợp tác với Nam Cung Tần, anh cảm thấy mọi chuyện rất kỳ lạ, bởi vì lần này hợp tác là anh đã hoàn thành thỏa thuận với Nam Cung Tần qua mạng, bảo Tịch Mộ Như đi ký kết thỏa thuận chỉ là hình thức. Làm sao nó có thể không kí được?
Chiều hôm qua anh đã cử người đi điều tra, không biết có phải trùng hợp như vậu hay không, hóa ra trước đây Nam Cung Tần tên là Tần Tấn, anh ta đã đến nhà họ Tịch để làm cầu hôn cách đây năm. Khi đó, Tịch Viễn Trình đã đồng ý với anh ta cô con gái Tịch Mộ Như, người chưa bao giờ được người ngoài nhìn thấy của ông, sẽ kết hôn với anh ta.
Nhưng bây giờ, Tịch Mộ Như đã là vợ của anh, Nam Cung Tần hẳn là rất khó chịu. Dù biết Tịch Mộ Như trông xấu xí nhưng một người có địa vị như Nam Cung Tần làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này đối với Tịch Viễn Trình đồng thời, ân hận về cuộc hôn nhân của mình vì vị hôn thê xấu xí của mình lại kết hôn với người khác?