Chỉ là Đông Phương Mặc đang nghiêng người, hai chân đè lên nhau, nên nhìn bằng mắt thường cũng không thấy gì.
Tịch Mộ Như nhìn thấy đôi mắt đang nhắm nghiền Đông Phương Mặc, cô ta bước tới, vươn tay nắm lấy khóa thắt lưng của anh, muốn tự mình kiểm tra nó.
Đáng tiếc khi cô ta vừa mới đưa tay lên khóa thắt lưng của Đông Phương Mặc, còn chưa kịp mở ra, bàn tay to lớn của Đông Phương Mặc đã nhanh chóng nắm lấy tay cô ta, đôi mắt mơ hồ thoáng chốc mở ra, sắc bén lạnh lùng đập vào mắt Tịch Mộ Như.
Tịch Mộ Như không khỏi hoảng sợ, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: "A Mặc, em tưởng anh ngủ rồi, em lại không có sức để đưa anh lên giường, cho nên em muốn giúp anh cởi quần áo để anh thoải mái ngủ hơn."
Đông Phương Mặc hất tay cô ta ra, sau đó đứng dậy ngồi dậy, lạnh lùng nói: "Cô có thể đi ra ngoài rồi, cô không cần lo lắng chuyện của tôi, cô nên lo cho mình thì hơn."
Tịch Mộ Như nghe vậy, trêи mặt vẫn lộ ra vẻ ôn nhu, nhưng trong lòng đã nổi sóng, Đông Phương Mặc sẽ không để cô ta giúp anh cởi quần, chuyện này có nghĩa là nơi đó của anh thật sự không sao?
Vốn nghi ngờ như vậy, dưới ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Mặc, cô ta cũng chậm rãi rời khỏi phòng Đông Phương Mặc, sau đó cố ý bước những bước chân nặng nề lên cầu thang.
Nhưng cô ta rất thông minh, cô ta chỉ đi vài bước lên cầu thang, sau đó liền cởi giày, rồi rón rén quay lại phòng của Đông Phương Mặc.
Cửa phòng vẫn đóng kín như cũ, trong phòng có tiếng nước, rõ ràng là Đông Phương Mặc đang tắm, rất có thể là đang tắm nước lạnh.
Cô ta không khỏi hối hận, tại sao đêm nay cô ta không bỏ thuốc nhiều hơn? Nếu cô ta bỏ nhiêif thuốc hơn thì nhất định sẽ không thể khống chế được, nhất định sẽ muốn cô ta.
Cô ta hối hận, cả ruột gan đều hối hận, cô ta sống ở Nhất Thốn Mặc đã năm năm, Đông Phuingw Mặc từ Mỹ trở về cũng đã ba năm.
Trong ba năm qua, cô ta chưa từng nghĩ Đông Phương Mặc không phải thái giám, mà là một nam nhân bình thường?
Nếu biết sớm hơn, cô ta đã không bỏ lỡ ba năm này một cách vô ích, cô ta cũng sẽ không lúng túng khi Tịch Mộ Như thật trở về, thậm chí còn uy hϊế͙p͙ vị trí mà cô cho rằng mình có thể thanh thản ngồi yên.
Chết tiệt, thật là chết tiệt, đều tại người phụ nữ chết tiệt đó, tại sao lâu như vậy cô ta lại không có tin tức gì của cô?
Nếu như cô ta biết được, cô ta đã có được Đông Phương Mặc vào ba năm trước, có lẽ khi đó cô ta đã có thể mang thai đứa con của anh, hiện tại đứa nhỏ cũng hơn hai tuổi, cô ta có thể đã là mẹ của con Đông Phương Mặc.
Không, cô ta không thể thất bại như thế này được, Đông Phương Mặc phải là của cô ta, năm trước mặc dù cô ta không biết rõ lý do tại sao Đông Phương Mặc lại đến nhà họ Tịch cầu hôn.
Nhưng bây giờ cô ta cẩn thận nhớ lại, năm trước, cô ta vừa tròn tuổi, vừa mới lớn thành một thiếu nữ mảnh mai và xinh đẹp, có lẽ Đông Phương Mặc đã nhìn thấy cô ta trong một bữa tiệc của ba cô ta là Tịch Viễn Trình nên anh đã yêu cô ta từ cái nhìn đầu tiên.
Nói tóm lại, cô ta lúc đó xinh đẹp như hoa, hơn nữa còn có rất nhiều nam nhân yêu cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, nếu không, vào năm tuổi cô ta đã không mất đi lần đầu tiên, không phải tất cả người đẹp trai, cao to điều quay quanh cô ta hay sao?