Nhan Như ngay lập tức chết lặng, cô vốn đã ngụy trang rất tốt, làm sao cô biết bức tranh treo bên tay trái lối vào quán cà phê trong bức chân dung của Van Gogh được vẽ vào năm nào?
"Cái này" Nhan Như do dự một chút, sau đó thận trọng giải thích: "Vũ Vũ, quả thật có một bức tranh vẽ bên tay trái của quán cà phê, nhưng mẹ không để ý đến nó được vẽ cái gì, cho nên mẹ không biết Van Gogh đã vẽ nó vào năm nào?"
Ngay khi Yan Ru vừa nói xong, Tiểu Mao Vũ đã tuột khỏi tay cô, rồi giận dữ hét lên: "Mẹ nói dối, mẹ nhất định không có đến quán cà phê đó uống cà phê, bởi vì có một cửa sổ bên tay trái của cửa ra vào quán cà phê, nhưng ai lại treo một bức tranh trêи cửa sổ? Mọi người thường treo rèm từ trần đến sàn trêи cửa sổ, đúng chứ?"
Nhan Như phản ứng lại, sau đó vội vàng chạy tới nắm tay Tiểu Mao Vũ, nhỏ giọng xin lỗi cô bé: “Xin lỗi, Vũ Vũ, mẹ không đến miền nam nước Pháp, cũng không đến Provence, cũng không đến xem chân dung của Van Gogh ở quán cà phê đó."
Nhan Như dừng lại, sau đó áp trán của mình vào trán Tiểu Mao Vũ, nhẹ nhàng nói: "Vũ Vũ, con vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện mẹ không thể nói với con, nhưng con phải biết mẹ rất yêu con, dù mẹ ở đâu, mẹ sẽ luôn yêu con, thế là đủ rồi."
Tiêir Mao Vũ cuối cùng cũng hết tức giận, rồi đột nhiên lao vào vòng tay của Nhan Như, vòng tay nhỏ bé ôm lấy cổ cô, c béô hét lên bằng giọng mũi mạnh mẽ: “Mẹ ơi, sau này mẹ không được phép rời xa con, đừng bao giờ rời xa con, Vũ Vũ sẽ không ngủ được nếu không có mẹ."
"Không, không bao giờ nữa", đôi mắt Nhan Như long lanh nước, giọng cô nghẹn ngào hứa với con gái: "Từ nay về sau, mẹ sẽ không bao giờ rời Hàn Quốc nửa bước, từ nay về sau, mẹ có đi đâu đi chăng nữa cũng sẽ mang theo Vũ Vũ."
"Mẹ ngoan quá," Tiểu Mao Vũ cuối cùng cũng nở một nụ cười, sau đó khuôn miệng ửng hồng áp chặt vào má Nhan Như: "Mẹ, bây giờ con đi nấu mì cho mẹ, nửa tháng mẹ không có ở đây Vũ Vũ đã học nấu mì. "
“Thật sao?” Nhan Như lập tức vui mừng, ngẩng đầu nhìn con gái, mở to mắt ngạc nhiên hỏi: “Vũ Vũ có năng lực như vậy? Bây giờ con đã học nấu ăn rồi sao?
“Đương nhiên!” Vũ Vũ tự hào đáp, sau đó buông Nhan Như ra, đi về phía phòng bếp, hiển nhiên là để giúp Nhan Như nấu mì.
Nhan Nhưvội vàng đuổi theo, đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Tiểu Mao Vũ đang đeo tạp dề như người lớn, không khỏi lo lắng hỏi: "Vũ Vũ, con có chắc mình làm được không? Con có cần mẹ giúp gì không?"
"Không," Vũ Vũ trả lời như một cô chủ nhỏ, khéo léo rửa chiếc nồi, cô bé nói với Nhan Như đang đứng ở cửa: "Mẹ, mẹ có thể đến nhà ăn, nhanh chóng ngồi xuống, Vũ Vũ sẽ làm cho mẹ một tô mì trứng xào cà chua."
Nhan Như cảm thấy có chút không ổn sau khi nghe những lời này của Mao Vũ, nhưng nhìn thấy động tác của cô gái nhỏ tương đối thành thục, cô không khỏi nghĩ lại, có lẻ bản tính con người là do cuộc sống tạo ra, cô vắng mặt nửa tháng, cô đoán Park Jisun lười biếng nấu ăn cho Tiểu Mao Vũ, vì vậy khi con bé thấy đói đã phải tự làm.
Giống như khi cô còn bé, cô và Tịch Mộ Tuyết là chị em sinh đôi, nhưng số phận của hai người lại khác nhau, khi lên năm tuổi, cô không chỉ lo việc học mà còn giúp đỡ Má Vương.
Trong khi chị gái song sinh Tịch Mộ Tuyết của cô, khi cô ta mới tuổi, cô ta còn chưa biết mặc quần áo, không biết xúc miệng sau khi ăn.
Vũ Vũ làm cũng không lâu, Nhan Như chỉ ngồi đợi trong nhà ăn hơn mười phút, Vũ Vũ đã dùng khay bưng cho cô một bát mì trứng xào cà chua thơm phức nóng hổi.