Nhưng theo thông tin mà anh có được thì tháng năm nữa Tiểu Mao Vũ mới tròn tuổi, không tương khích với tháng mà Mộ Như mang thai đứa bé.
Tính ra dựa trêи tuổi của Tiểu Mao Vũ, thì đây không phải là đứa con của anh và Mộ Như khi đó!
Nhưng nếu đây không phải là con của anh, thì Tiểu Mao Vũ là con của ai? Có phải là của Đông Phương Vũ không?
Không thể, anh lập tức phủ nhận, lúc đó Đông Phương Vũ bị thương rất nặng, nơi đó không thể chữa được, chính vì lý do này mà Đông Phương Vũ rất tuyệt vọng không muốn trở về Đông Phương gia mà muốn trở thành một nhà sư.
Vậy, đứa bé này là con của Nhan Như với ai?
Máy bay riêng của Đông Phương Mặc đậu ở một góc bãi cỏ của công viên giải trí, vì trời đã về tối nên không có nhiều người trong khu vui chơi, hiệu quả giảm tiếng ồn lại rất tốt nên không thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Đông Phương Mặc đưa Tiểu Mao Vũ lên máy bay riêng, Tiểu Mao Vũ khi nhìn thấy chiếc trực thăng mô phỏng thì rất cao hứng, suýt chút nữa cô bé đã leo lên chiếc thang mềm mà không cần nghĩ ngợi gì.
Đông Phương Mặc thuận lợi dỗ Tiểu Mao Vũ lên máy bay trực thăng của mình, sau đó nhanh chóng ra hiệu cất cánh thật nhanh.
Thành thật mà nói, Đông Phương Mặc vốn dĩ không phải là người kiên nhẫn, đặc biệt là đối với trẻ con, anh vô cùng mất kiên nhẫn, nhưng lần này, anh có cảm giác không thể giải thích được, khi ở bên đứa bé này anh lại cảm thấy rất vui.
Nhìn thấy chiếc máy bay mô phỏng đang chuyển động, Tiểu Mao Vũ không khỏi cười vui vẻ, vừa cười vừa hỏi Đông Phương Mặc ngồi bên cạnh: "Ba ơi, lần sau chúng ta dẫn mẹ đến chơi cùng nhé?"
"Được thôi," Đông Phương Mặc trả lời mà không cần suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ta e mẹ con không muốn chơi với chúng ta đâu."
“Tại sao ạ?” Vũ Vũ rất không hài lòng với câu trả lời của Đông Phương Mặc, sau đó nhếch miệng hồng hào nói: “Ba ơi, ba quên rồi sao, mẹ rất thích đến khu vui chơi nhất mà? Mỗi lần Vũ Vũ ngồi trêи đu quay- đi vòng quanh, mẹ sẽ ngồi với con."
Đông Phương Mặc sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng ngượng ngùng cười cười, nhanh chóng nói: "Ý của ta là sợ mẹ con rụt rè, cho nên mới không dám ngồi chơi cái này."
"Mẹ của con không rụt rè đâu, ba à, ba lại quên mất rồi, lần trước mẹ đã đến Công viên Quốc gia Oryx ở Nam Phi để vẽ ký họa với chúng ta", Vũ Vũ nhắc lại cho người ba đãng trí, rồi đi tới cửa sổ, nhìn ra cửa sổ nói: "Ba ơi, hôm nay ba làm sao..."
Nhan Phi Vũ vừa nói được nửa cậu, cô bé cũng không nói thêm nữa, bởi vì cô bé đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ không có công viên giải trí, mà là một khoảng rộng lớn trắng xóa, không thấy gì cả.
Đây không phải là trực thăng mô phỏng, đây là trực thăng thật!
Mặc dù Vũ Vũ vẫn còn là một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi, nhưng thông điệp này đã lập tức truyền đến trong tâm trí cô bé, cô bé ngây người gần một phút, rồi lập tức quay lại nhìn chằm chằm vào Đông Phương Mặc.
“Chú là ai?” Giọng nói của Nhan Phi Vũ lập tức tràn đầy nghi hoặc cùng cảnh giác.
Đông Phương Mặc khẽ cau mày, sau đó nhìn cô gái nhỏ trước mặt nói: "Không phải con vừa gọi ta là ba à? Vậy thì ta là ba con"
"Chú không phải là ba của con!" Nhan Phi Vũ chóng cướp lời của Đông Phương Mặc, rồi tức giận nhìn anh nói: "Chú là ai? Tại sao lại giả làm ba con? Tại sao chú lại nói dối con?"