“Ba, con là đứa con gái nhưng không thua gì nam nhân sao?” Tịch Mộ Tuyết nghe được lời nói của ba, có chút không vui hét lên: “Hay là, ba có thể bàn bạc với Đông Phương Mặc để Đông Phương Vũ cưới con. Nếu không, nhà họ Tịch mà lăm vào đường cùng thì Đông Phương gia sẽ không thể thoát khỏi liên lụy. Đừng quên rằng anh ta có khá nhiều cổ phần trong sòng bạc ngầm của nhà họ Tịch. Bây giờ Khuông Doanh Doanh đã biết về điều đó, Thị trưởng Khuông sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi."
"Mộ Tuyết, con nghĩ con lấy Đông Phương Vũ có phải là lựa chọn tốt không? Nghe nói cậu ta chỉ là một kẻ ngốc." Đỗ Tâm Duyệt là một người phụ nữ, không quan tâm đến lợi ích của nhà họ Tịch mà chỉ quan tâm đến hạnh phúc cả đời của con gái
“Mẹ, tất nhiên là lấy Đông Phương Vũ là một lựa chọn tốt rồi." Tịch Mộ Như diễn tả vẻ ngoài như mỹ nữ của Đông Phương Vũ. "Anh ta đẹp trai giống như một vị hoàng tử. Dù anh ta có một số tật xấu, nhưng đó là bởi vì không ai quan tâm đén anh ta. Con tin rằng sau khi kết hôn với anh ta, anh ta sẽ quay đầu dưới sự dẫn dắt của con, rồi từ từ tiến vào tập đoàn Đông Phương, khối tài sản khổng lồ của tập đoàn Đông Phương sớm muộn gì cũng về tay anh ta. Đông Phương Mặc sẽ trở thành phế thải, con cũng nghe nói rằng Đông Phương Mặc bị ung thư da do bỏng rộng khắp cơ thể, anh ta chỉ có thể sống trong vòng hai năm. Ngoài ra còn có Đông Phương Tuấn, mặc dù họ của mẹ cậu ta là Đông Phương, nhưng cậu ta không phải con nhà Đông Phương...
" Ôi, Mộ Tuyết của tôi thật thông minh, rất hoàn hảo và cẩn thận. Sau chuyện này, tôi đã biết rõ ràng mọi chuyện" Tịch Viễn Trình nói nhanh sau khi tiếp nhận lời của con gái nhỏ, sau đó quay sang nhìn vợ nói: "Nhìn xem, thầy bói nói đúng. Mộ Tuyết là ngôi sao may mắn của gia đình chúng ta. Con bé không chỉ có thể đem lại phú quy và may mắn cho gia đình chúng ta, đồng thời cũng tìm được cách cho chúng ta lật ngược tình thế khi gặp tai họa, chẳng bù cho ngôi sao chổi đó… ”
Mộ Như lặng lẽ bước ra ngoài trong khi Tịch Viễn Trình đang tự hào khen ngợi con gái yêu quý của ông ta, bây giờ khó khăn của nhà họ Tịch đã được xoay chuyển, từ khi Tịch Viễn Trình đã xác nhận kế hoạch của Tịch Mộ Tuyết, cô ở đây cũng không còn việc gì.
Thấy cô đi ra, má Vương lập tức bước đến trước mặt cô, cô liền nắm tay má Vương ép bà nhận một tấm séc . nhân dân tệ. Đây là phong bì đỏ mà ba đã đưa cho cô khi cô trở về nhà họ Tịch, hôm nay cô cầm lấy đến đây bởi vì muốn đưa lại cho Tịch Viễn Trinh, nhưng hiện tại xem ra không cần nữa.
“Má Vương, sau này con có thể không trở về nhà họ Tịch nữa.” Giọng Mộ Như có chút nghẹn ngào, cô nắm chặt tay má Vương trong lòng bàn tay, run giọng nói: “Má Vương, má cầm số tiền đi mở siêu thị nhỏ hoặc tiệm giặt ủi, như vậy con có thể thường xuyên đêbs thăm người."
“Mộ Như…” Má Vương xúc động bật khóc, một hồi cuối cùng lại nghẹn ngào: “Được rồi, ta biết rồi, vài ngày nữa ta sẽ xin nghĩ việc, khi mọi việc xong xuôi, ta sẽ gọi cho con.."
Sau khi tạm biệt má Vương, Mộ Như đi một đoạn đường dài đến cửa của ngôi biệt thự. Cô quay đầu lại nhìn má Vương hơi nhỏ bé đứng trong sân luôn dõi theo cô từng lúc. Cô biết điều đó thực sự rất đau lòng. Cô rất yêu má Vương.
Lúc trở về Đông Phương gia trời đã tối, Đông Phương Vũ đã lâu không gặp lại xuất hiện ở phòng khách, thấy cô trở lại, cậu ta sửng sốt một hồi, sau đó cười lớn một tiếng hỏi: "Chị dâu, chị là..... đi học về sao?"