Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans by Lạc Đình!
Chương
Tiêu Bản Đan là một omega, hôm nay cậu kết hôn rồi.
Gả cho một người không hề quen biết.
Khi còn nhỏ cậu đã trải qua một trận ốm nghiêm trọng, sau đó liền có chút trì độn, người khác đều nói cậu là tên ngốc, nhưng mà nhóc ngốc biết bản thân cậu căn bản không ngốc, cậu rất thông minh nhé.
Nhưng tự cậu thấy bản thân mình thông minh cũng vô dụng, đến độ tuổi thích hợp kết hôn cũng không có bất kì ai nguyện ý ở bên cậu, cậu vò đã mẻ lại sứt đi nộp đơn để tiến hành hôn ước kết đôi, ai biết thế mà lại thành công.
mặc cảm, tự ti cho rằng mình là người vô dụng.
Ai đọc truyện ABO nhiều sẽ biết có một cơ quan gọi là cục quản lý di truyền sẽ đi ghép đôi cho những Alpha và Omega độc thân khi họ đến độ tuổi kết hôn.
Tiêu Bản Đan như nằm mơ ký vào văn bản tuyên bố đồng ý hôn nhân kết đôi, còn cho rằng bản thân chắc chắn bị đối phương từ chối .
Nhưng cư nhiên lại không phải !
Đối tượng kết đôi của cậu thế mà lại đồng ý, hơn nữa tiến độ còn rất nhanh chóng.
Hôm nay là ngày thứ ba văn bản có hiệu lực, Tiêu Bản Đan đã nhận được thông báo đăng ký kết hôn của một nửa còn lại rồi.
Chỉ vài tiếng sau, cậu chính là omega có đối tượng rồi!
Tiêu Bản Đan xách vali da, ngoan ngoãn ngồi ở lề đường quốc lộ, vươn cái cổ dài.
Vali da của em thụ, nó nhỏ như vậy thôi ấy vì tác giả viết là loại nhỏ ấy.
Ông xã ông xã! Xin chào! Lần đầu tiên gặp mặt mong được chỉ bảo nhiều ạ!
.
Lạc gia là danh môn vọng tộc của thành phố.
Vị trí Lạc gia thiếu phu nhân không biết bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm.
Lạc gia đời thứ ba có hai thiếu gia là alpha.
Đại thiếu gia Lạc Thi Nhân, nhị thiếu gia Lạc Lai Tử.
Tiểu thiếu gia vẫn chưa thành niên, đại thiếu gia tuổi vẫn luôn độc thân.
Mọi người cho rằng đại thiếu phu nhân nếu không phải tiểu thư khuê các thì cũng là tiểu thư ngọc bích.
theo quan niệm thời trước thì tiểu thư ngọc bích là những tiểu thư con của những gia đình ít người, là những cô gái xinh đẹp, lương thiện, thẹn thùng, có đủ tài và đức, trích từ " Nhạc Phủ thi tập- Ngọc Bích ca."
Ai mà biêt được Lạc đại thiếu gia lại vô thanh vô tức đi kiếm cái gì mà hôn nhân kết đôi.
Âm thầm lặng lẽ.
Những thứ rác rưởi không gả đi được không cưới được người về nhà mới lựa chọn phương thức hôn nhân đó!
Không có người nào có thể thách thức quyền uy của vị đương gia(người nắm quyền lực trong gia tộc.) Lạc đại thiếu gia này, đều đợi để xem truyện cười của hắn.
Lạc Thi Nhân không hề để ý, hắn muốn một người phổ thông bình thường không có khả năng gây ra bất kỳ quấy rối nào với hắn, đặt ở vị trí bạn đời của hắn như vật trang trí.
Lần đầu tiên gặp mặt, Lạc đại thiếu gia tự hạ thấp địa vị của mình trực tiếp đi đón vợ tương lai.
Hôm nay thời tiết âm u, cũng kém như tâm trạng trong lòng hắn, ngay cả thời tiết khô khan cũng miễn cưỡng không duy trì nổi, cơn mưa đổ rào rào xuống.
Hắn sẽ là người lập ra quy củ.
Lạc Thi Nhân vừa nghĩ vừa rẽ vào đường phụ, thẳng đến địa điểm bọn họ đã hẹn trước.
Con phố này cũng không có người, Lạc Thi Nhân dừng xe xong, bung dù bước xuống.
Nép ở bên đường là một omega ướt sũng, khuôn mặt trắng bệch đáng thương co lại một chỗ cũng không biết đi vào cửa hàng tránh mưa.
Là một alpha, Lạc Thi Nhân đại phát thiện tâm giúp đối phương che dù.
"Tiên sinh, cần đi sang cửa hàng bên cạnh tránh mưa một lát không ?"
Omega nhỏ bị dọa giật mình, toàn thân đều phát run.
" Không...không cần." Cậu duỗi tay lau mặt, lau rồi càng thêm ướt, " đợi...đợi ông...ông ngoại."
Nguyên tác là老......公公 do em ấy bị nói lắp nhầm lão công老公 ( ông xã) thành lão công công nghĩa là chỉ những người đàn ông lớn tuổi như ông ngoại, ông nội, ba chồng...
" Đợi ông nội của cậu sao?"
Không, Lạc Thi Nhân về sau mới phát hiện.
Là đang đợi hắn.
Nhóc ngốc này là vợ của hắn.
" Hắt xì!"
Tiêu Bản Đan ngồi ở ghế phó lái căng thẳng mà hắt hơi.
Cậu lúc trước sợ ông xã không tìm thấy người, trời mưa cũng không dám đi trú, kết quả bị dầm một trận mưa, lúc trước cũng không phát giác kết qủa hiện tại mới phát hiện toàn thân mình đang chảy nước, dường như làm ghế của ông xã ướt hết rồi.
Cậu không cố ý a.
Tiêu Bản Đan hơi căng thẳng, vươn tay nắm lấy đệm xe nắm đếm nhăn nhúm.
Cậu vừa nãy không cẩn thận đem ông xã của mình thành người xấu, mặc dù sau đó giải thích rõ ràng thân phận, nhưng mặt của ông xã vẫn rất khó coi, vẫn luôn không cũng cậu nói chuyện, hiện tại cậu lại làm ướt đệm xe rồi...
Cậu không phải sẽ bị ghét bỏ chứ a.
Nhóc ngốc cúi đầu khịt mũi, cậu có chút khó chịu, nhưng một chút cũng không dám khóc.
------
" Làm sao vậy?"
Lạc Thi Nhân cảm thấy bà xã mới ra lò của mình hơi khó hình dung, giống như trên đỉnh đầu có một đám mây đen, cả người đều ủ rũ.
Lần hôn nhân kết đôi này của hắn không phải là quá lỗ mãng chứ?
"Ông xã..." nhóc mây đen gạt đi giọt lệ, giương lên cái cằm nhọn, " anh có phải... không muốn em nữa không."
Cậu thật sự không phải là đứa ngốc.
Cả đời Lạc Thi Nhân đây là lần đầu tiên dỗ dành omega.
Vẫn là bị hắn chọc cho khóc.
"Tôi không phải không cần em."
Chiếc xe bật đèn khẩn cấp tạm thời dừng ở ven đường, Lạc Thi Nhân vô cùng nghiêm túc cùng nhóc mây đen đang bị bọc trong một cái khăn lớn nói chuyện.
"Anh thật sự nguyện ý cùng em..." Tiêu Bản Đan cố gắng điều chỉnh hô hấp, " kết hôn sao?"
Lạc Thi Nhân do dự nhìn chăm chú vào nước mắt trong suốt của omega vẫn chưa tiêu tan.
Mặc dù hắn cũng muốn tìm một omega dễ khống chế không gây chuyện làm bạn đời, omega trước mắt này rõ ràng là ứng viên sáng giá rồi.
Suy nghĩ của hắn rõ ràng đến mức không hề che giấu mà lộ ra trước người trước mặt.
"Tôi sẽ cùng em kết hôn."
Tiêu Bản Đan vui vẻ đến mức mắt phát sáng, ngay cả rụt rè của omega đều không thể duy trì, duỗi tay ra lén lút kéo ngón tay của đối phương, bị nóng đến mức lỗ tai hồng hồng.
Tiêu Bản Đan hắng giọng, cố lấy dũng khí nói.
"Ông xã xin chào, em là Tiêu Bản Đan, hôm nay lần đầu gặp mặt vô cùng vui vẻ quen biết anh..." Tiêu Bản Đan vỗ vỗ bộ ngực gầy yếu của bản thân.
"Em không ngốc, em rất thông minh đó."
Tên của em thụ là肖本丹( Xiàoběndān ) đồng âm với ngốc nghếch là笨蛋(bèndàn ), ở đây em thụ đang giải thích tên của mình cho anh công. Về sau này anh công cũng gọi em thụ là Đản Đản chữ Đản đây(蛋) nó lấy từ chữ 笨蛋 này nhé, ngoài ra thì chữ Đản này cũng có nghĩa khác là quả trứng. Mọi người nhớ chi tiết này nhé không sau lại thắc mắc.
Thật đó!
Tiêu Bản Đan cùng với ông xã vừa mới quen biết trở về nhà.
Họ vốn dĩ nên trực tiếp đến cục dân chính, nhưng cậu hiện tại quả thực có chút chật vật, toàn thân ướt đẫm không nói lại còn hắt hơi, ông xã tạm thời quyết định đi sửa sang trước rồi lại bàn bạc.
Tiêu Bản Đan quấn chặt áo khoác dày của ông xã yên lặng đi phía sau đối phương, thở dài - -
Ông xã của cậu thật sự là người quá là tốt luôn.
-----
"Trong nhà không có nhiều dép lê, em trước..."
Lạc Thi Nhân sống một mình, hắn luôn là một người đơn độc cũng không mời khách nên không chuẩn bị thừa dép bông, đang tính để nhóc ngốc dùng tạm dép của hắn trước, liền nhìn thấy Tiêu Bản Đan vẫn luôn ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn đang cẩn thận bỏ đôi giày ướt sũng ở bên ngoài cửa, sau đó đôi chân trần giẫm lên sàn nhà cẩm thạch lạnh lẽo của hắn, khuôn mặt khó xử nhìn một thân mang theo hơi nước vào nhà, bộ dạng đáng thương hận không thể ngồi xổm xuống dùng tay áo lau khô.
Nhóc ngốc cụp mắt, một mặt rối rắm mà ngẩng đầu lên, lại không cẩn thận đối mắt với Lạc Thi Nhân, cậu bị dọa giật mình.
"Ngại quá ngại quá, em hơi bẩn..." Tiêu Bản Đan vừa nhận lỗi vừa lùi lại, giống như là muốn đứng dậy đi ra ngoài, kết quả bị trượt chân, ngốc nghếch muốn ngã, " ah!"
Xong rồi xong rồi, ngày đầu tiên gặp mặt đã ngã trên đất như vậy, chắc chắn bị ông xã coi là tên ngốc rồi!
"Này, cẩn thận!"
Vẫn luôn chờ đợi cú ngã- Tiêu Bản Đan, lặng lẽ mở mắt ra rồi lại nhắm chặt lại.
Ôi!
Cậu được ông xã ôm lên rồi.
"Không sao chứ?"
"Không sao, ông xã..." Tiêu Bản Đan duỗi cánh tay vòng quanh đầu vai của ông xã, cười híp mắt.
Lạc Thi Nhân bị cười đến nỗi không hiểu có chuyện gì.
" Sao vậy?"
"Sức lực của anh thật lớn nha!" nhóc ngốc dùng khuôn mặt ửng hồng cọ cọ lên má của ông xã, " ông xã của tôi thật đẹp trai nha!"
Có một chút mị lực nữa .
Nhóc thông minh thích.