Lần đầu tiên gặp Thời Tiêu là ở bữa tiệc liên hoan, cô mặc một bộ quần áo thể thao trắng, đôi giày thể thao nhỏ nhắn, mặt không trang điểm, khuôn mặt sạch
sẽ, thậm chí có thế nhìn thấy những mạch máu nhó xíu ở dưới da, vẻ đẹp tự nhiên và thanh tú, mái tóc buộc cao ở sau gáy, ở mang tai gài mấy lọn tóc mỏng manh, trông rất tự nhiên và khỏe khoắn, mới nhìn còn tưởng là sinh viên năm nhất, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt ngại ngùng.
Hứa Minh Chương không khỏi nhoẻn miệng cười, chẳng buồn nghĩ ngợi mà bê ngay chai rượu đến rót cho cô một cốc. Dường như cô không ngờ lại có người chủ động đến rót rượu cho mình nên chi biết cười gượng gạo, ngừa cổ lên tu ực hết cốc rượu.
Hứa Minh Chương lại rót đầy, cô lại uống cạn...
Hai người cứ rót, cứ uống, chẳng mấy cốc hai má cô đã đỏ bừng, đôi mắt như càng long lanh, toát ra một vẻ đẹp mê hồn.
Hứa Minh Chương đột nhiên muốn cất giấu vẻ đẹp này đi, để người khác không thể nhìn thấy. Anh kéo tay cô, âm thầm ra khỏi buổi liên hoan. Cô nhóc ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, cứ như thế đã là vật sở hữu của anh rồi.
Lúc ấy, trong lòng Hứa Minh Chương đột nhiên dâng lên một cảm xúc, cô gái này là của anh, anh muốn mãi mãi ôm cô như thế này. Đáng tiếc, cuối cùng anh lại không giữ được, mặc dù anh đã rất giữ gìn và trân trọng, nghĩ trăm phương ngàn kế đế giữ chặt cô trong tay, nhưng cô dường như là hạt cát, không biết từ lúc nào đã chảy qua kẽ tay anh và biên mất chẳng còn chút dấu tích.
Giờ nghĩ lại, bọn họ thật sự hạnh phúc và vui vẻ cũng chi được có hơn một năm về sau là một loạt những sóng gió ập đến khiến đôi lứa tan tác, không phải vì vận mệnh, mà đều là vì con người.
Đến lúc anh hiểu rõ mọi chuyện thì đã quá muộn, đúng như Tưởng Tiến đã nói:
- Giờ cậu mới tìm hiếu hình như là muộn rồi!
Lúc ấy cô đã có Diệp Trì, chồng của cô, một người đàn ông giỏi gi¬ang và ngang ngược, về sau Tưởng Tiến đã nói với anh: "Có thể vận mệnh đã an bài, chân mệnh thiên tử của Thời Tiêu chính là Diệp Trì. Cậu mất đi cơ hội, tôi thiếu dũng khí, chúng ta điều không bằng Diệp Trì, anh ta chưa bao giờ để tâm đến cái gọi là vận mệnh. Cái anh ta muốn là nhất định phải đạt được. Người anh ta yêu nhất định phải yêu anh ta. Thứ tình cảm mãnh liệt này thích hợp với Thời Tiêu hơn. Thời Tiêu bị động, là lạnh lùng, cô giống như một khối băng, cậu có thể ủ ấm nó, nhưng Diệp Trì lại có thể khiến nó tan chảy, biến thành nước, hòa làm một với anh ta, đôi bên không thể tách rời. Vì vậy tôi và cậu, thua là đương nhiên!"
Về sau Hứa Minh Chương nghĩ lại mọi chuyện mới vỡ lẽ ra điêu này. Cả đời này anh không thể quên nổi cảnh tuợng ở cái thôn héo lánh ấy, trong đống hoang tàn, khoảnh khắc đào được hai người ấy lên. Người đàn ông tên Diệp Trì ấy đã ôm chặt lấy Thời Tiêu, dùng thân thể để che chắn cho cô, đó là một thứ tinh yêu như thế nào?
Còn Thời Tiêu, câu đẩu tiên cô thóat ra khi nhìn thấy ánh sáng là gi?
- Cứu, cứu anh ấy đi, cứu anh ấy...
Ánh mắt gần như tuyệt vọng ấy đã làm Hứa Minh Chương bàng hoàng, đồng thời anh cũng hiểu ra rằng, thế giới của Thời Tiêu, kế từ giây phút ấy đã chỉ còn lại Diệp Trì.
Cô yêu anh, còn yêu hơn cả tình yêu dành cho anh hồi ấy. Hứa Minh Chương chưa đạt được mục đích nhưng vẫn rút lui. Năm năm trước, khoảnh khắc anh ra đi không Quay đầu lại là anh đã mất cô hoàn toàn, cho dù không cam tâm, cho dù không bằng lòng, nhưng anh chi có thể chấp nhận. Dù gì giờ cô đang hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Bên cạnh cô có người chổng yêu cô, có đứa con trai cô yêu thương. Mặc dù nghĩ thông suốt như vậy nhưng đôi khi anh vẫn không kiềm chế được bản thân nghĩ đến cô, mặc dù không còn quá đau đớn nh
Nằm ngủ bên cạnh anh là người vợ mới cưới, một cô gái kiêu ngạo nhưng có thể vì anh mà chạy đến tận huyện Thông Gi¬ang nhỏ bé này, ở lại đây cùng anh mấy tháng trời, xắn tay nấu nướng cho anh ăn, mặc dù còn vụng vẽ nhưng lại khiến cho Hứa Minh Chương vô cùng cảm động.
Cô gái này có một trái tim kiên cường và cố chấp, chẳng thua gì anh, giống như cô đã nói với anh:
- Em sẽ đợi, em sê đợi cho đến khi nào anh chấp nhận em. Minh Chương, cho dù cả đời này chị ấy đểu ở trong lòng anh, em cũng chấp nhận. Cái em cần không phải toàn bộ. Cái em cần chỉ là trong tim anh có em, bên cạnh anh là em, thế là đủ rồi!
Lúc ấy Hứa Minh Chương chợt cảm thây, một khoảnh nhỏ trong tim đang lặng lẽ sập xuống, hòa vào với máu, từng giọt từng giọt nhỏ lấp đầy những lỗhổng trong tim anh.
Có thế cả đời này cũng chẳng thể lấp đầy, nhưng cô gái ấy đã dùng một phương pháp đặc biệt đê bám rễ trong tim anh, khiến anh cam tâm tình nguyện cưới cô.
Ngày cưới, Hứa Minh Chương nhìn thấy cô được Diệp Trì cẩn thận dìu đi, mặc dù bụng đã to lên thấy rõ nhưng trong con mắt của Hứa Minh Chương, từ cô vẫn toát lên vẻ đẹp chói lóa.
Còn người đàn ông tên Diệp Trì, vốn dĩ ngang ngược,phách lối kia lại vô cùng cảng thẳng, khiến cho Hứa Minh Chương cảm thấy hơi hụt hẫng, không khỏi nhếch môi cười.
Thời Tiêu là người vô lo vô nghĩ nổi tiếng, nhưng lúc mà tức lên thì củng chẳng kém phần ghê gớm. Cứ nhìn bộ dạng cua Diệp Trì là biết anh ta cũng phải chịu tội không ít.
- Tiền bối, chúc mừng hạnh phúc!
Khi câu nói này được thốt ra từ miệng Thời Tiêu, Hứa Minh Chương mới phát hiện nỗi đau đớn bấy lâu nay không còn trào ra nữa, ngược lại, chỉ có một chút cảm giác chua xót khó nói thành lời, nhung không còn cảm giác đau đớn.
Khoảnh khắc cú bắt lấy bàn tay nhỏ mà bấy lâu nay mình không chịu buông ra, Hứa Minh Chương khẽ gật đầu:
Đã từng yêu đương nhiên sẽ còn để lại "dấu vết", nhưng dù sao cũng là dĩ vãng, mà con người lại luôn tiến về phía trước, không thể nào dừng bước. Bỏ lỡ Thời Tiêu rồi anh nên vui mừng vì vẫn còn có Hô Đình Đình chấp nhận anh, chịu yêu anh, theo anh.
Nghĩ đến đây, Hứa Minh Chương liền quay người hôn lên trán vợ:
- Cảm ơn em!
Hồ Đình Đình vẫn còn ngái ngủ, mở mắt ra, ngơ ngác hỏi:
- Cảm ơn gì cơ?
- Cảm ơn em đã yêu anh!
Ngoại truyện : Tôi tên là Diệp Hồng Kỳ
Tôi tên là Diệp Hồng Kỳ, ngày đâu tiên đi nhà trẻ, lúc cô giáo gọi đến tên tôi, thằng béo ngồi phía sau tôi liến cười lăn lộn.
Tôi vô cùng rộng luợng, không thèm tính toán. Thằng béo ấy trông chẳng khác gì một đứa con gái, chẳng có chút nam tính nào cả.
Trong lớp tôi có một bạn gái vô cùng dể thương, tên là Nhạc Hiểu Hiểu, tôi thấy rất ưng mắt. Cô ấy thường dịu dàng chia bánh quy cho tôi ăn, giúp tôi rửa tay giống như mẹ vậy, lại còn khiến cho tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ trong ngày đẩu tiên đi mẫu giáo. Vui đến mức về đến nhà, tôi chẳng thèm tranh giành "quyền sớ hữu" mẹ với "người đàn ông ấu trĩ" kia, tự đi tắm rồi đi ngủ.
(Người đàn ông ấu trĩ mà tôi nói đến chắc không phải nói ra mọi người cũng biết là ai. Đúng thế, ông ấy chính là bố của tôi, Diệp Trì. Người ngoài thường bảo ông ấy rất giỏi gi¬ang. Nhưng tôi rất ghét ông ấy, lớn như vậy rồi mà toàn tranh mẹ với tôi. Vì chuyện này mà làm nũng còn giỏi hơn cả tôi nửa. Nói theo cách của mẹ, như vậy là "Mặt dày". Tôi không thắng được ông ấy là mách tội ông ấy với dì Quyên ngay. Dì Quyên của tôi vô cùng ghê gớm, đã âm thầm dạy cho tôi rất nhiều phương pháp. He he, vô cùng có ích nhé! Vì vậy bố ghét nhất là mỗi lần dì Quyên đến nhà tôi ăn cơm!
Đây, tôi lại lan man giống mẹ tôi rồi, mọi người hãy thứ lỗi nhé, tôi sẽ tiếp tục câu chuyện ngay đây. Ngủ một giấc ngon lành, mơ thấy tôi được nắm bàn tay nhỏ mềm mại của Nhạc Hiếu Hiếu. Chúng tôi cùng đến công viên chơi, cùng ngồi trên đu quay, cùng chơi cầu trượt, tôi vui lắm! Có thể vì vui quá nên sáng dậy tôi phát hiện mình tè dầm, bị người đàn ông ấu trĩ kia cười chế nhạo.
Tôi úp mặt vào ngực mẹ, khe khẽ kể tội người đàn ông ấu trĩ, đừng tưởng tôi không biết nhé, lần trước tôi cùng với thím và An An ra ngoài chơi, nhìn thấy ông ấy đang đi chơi với một con "hồ ly tinh" nhé.
Cái từ "hổ ly tinh" này là do dì Quyên dạy cho tôi. Dì bảo, ngoài mẹ, dì Quyên, thím, bà nội ra, tất cả những phụ nữ đi cùng với bố tôi đểu là "Hồ ly tinh".
Tôi thấy rất khó hiểu, con hổ ly trong sách báo rõ ràng khác, nó có lông, đôi tai nhòn nhọn cơ mà...
Lại lan man rổi! hi hi...
Nói chung tôi biết bố tôi sợ bị tôi mách tội nhất. Tôi mà mách là mẹ sẽ sang ngủ với tôi. Năm trong vòng tay mềm mại và ấm áp của mẹ thật dẻ chịu biết mấy!
Nói tóm lại, một đứa vốn dĩ vô cùng không thoải mái là tôi cứ nghĩ đến có thể gặp mặt Nhạc Hiểu Hiểu là tôi lại hăm hở đi mẫu giáo. Hôm nay cô giáo nói sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi, tôi rất muốn ngồi cạnh Nhạc Hiểu Hiểu. Nhưng cuối cùng cô lại xếp thằng béo ngồi cạnh Nhạc Hiểu Hiểu chứ.
Tôi giơ tay xin cô đổi chỗ nhưng không thành công, tâm trạng chán chường vô cùng. Lúc ăn táo, tôi nhìn thấy thằng béo lén giật bím tóc của Hiểu Hiểu. Hiểu Hiểu ấm ức nhìn tôi, đôi mắt to chóp chớp như sắp khóc. ĐỘI nhiên tôi lại nhớ đến lời dặn của ông: Đàn ông là phải biết bảo vệ kẻ yếu.
Kẻ yếu là gì? Không biết nhưng chắc Hiểu Hiểu đúng là kẻ yếu đấy. Tôi đứng bật dậy, xông đến đấm vào cái mặt đang nhăn nhở cười của thằng béo.
Thế là lớn chuyện, bố mẹ bị cô giáo mời đến. Tôi rụt rè nhìn bố, bà nội bảo lúc không có ông nội ở nhà, tôi phải ngoan ngoãn một chút
Bố sẽ đánh vào mông tôi, chị An nói, bố tôi mà còn đánh tôi sẽ cho tôi đến nhà chị ấy ở. Năm ngoái bố mẹ ra ngoài, ông bà nội cũng không ờ nhà, tôi đã đến nhà chị An ở rồi. Nhà chị An rất thích, thím rất tốt, chú cũng rất tốt, chị An cũng tốt nhưng bọn họ ai cũng bận, chẳng giống như người đàn ông ấu trĩ kia, lúc nào cũng chơi trò chơi với tôi. Lúc xếp gỗ, lần đầu tiên tôi cảm thấy ngoài mẹ ra, tôi cũng có nhớ người đàn ông ấu trĩ ấy.
Lại lạc đề rồi. Nói chung là người đàn ông ấu trĩ ấy cũng rất đáng sợ, ông ấy sê đánh vào mông tôi, đau lắm ấy! Vì vậy tôi không dám ngẩng đầu nhìn ông ấy, chỉ biết rụt đầu rụt cổ, bị ông ấy đẩy vào trong xe. Trong lòng tôi thầm nghĩ, lát nữa nếu bố định đánh tôi, tôi nhất định sẽ nhớ xem ông ấy đánh bao nhiêu cái để về mách ông nội, để ông nội trả thù cho tôi.
Xe dừng lại, tôi liền thò đấu ra ngoài cửa xe. Oa, làK¬FC, là nơi tôi thích nhất, nhưng thường ngày bố thường nghiêm cấm mẹ cho tôi đi ăn KFC cơ mà.
Nhưng mẹ vẫn thường len lén dẫn tôi đi ăn, ha ha ha! Suỵt, mẹ bảo đây là bí mật, không được nói cho bố nghe. Tôi nghi hoặc ngẩng đẩu nhìn bố, rổi lại ngoảnh sang nhìn mẹ. Mẹ mỉm cười, ôm lấy tôi, hôn lên trán, lên má tôi.
Vào cửa hàng KFC rồi, bố liền mua rất nhiều, rất nhiều đồ ăn ngon, làm tôi nhìn thấy mà thèm nhỏ dãi. Bố xoa xoa đầu tôi:
- Giỏi lắm con trai, đàn ông là phải như thế! Cái gì chúng ta để mắt đến phải là của chúng ta, kẻ khác muốn cướp là phải đánh!
Những điều người đàn ông ấu trĩ ấy nói tôi nghe rõ, bởi vì tôi đã cầm cái cánh gà thơm phức lên gặm lấy gặm để rồi, chỉ nhân lúc hút cô ca trong cốc, tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ, thấy mẹ đang trừng mắt với bố.
Tôi phát hiện tôi bắt đầu thích người đàn ông ấu trĩ này rồi, phải làm sao?