Sau khi tan ca, Hứa Như về nhà một chuyến, phòng đã được trang trí xong, Tống Mỹ dọn đến.
“Con gái, có phải chuyện này là thật đúng không?” Tống Mỹ đưa máy tính bảng cho cô, trên đó là tin tức Lý Thế Nhiên từ chức.
Hứa Như gật đầu.
“Sao lại như vậy? Bác sĩ Lý từ chức là muốn chuyển đến bệnh viện khác sao?” Tống Mỹ vốn cũng không chú ý mấy tin tức này, chỉ vì có liên quan đến Lý Thế Nhiên nên bà ta mới quan tâm một chút.
“Anh ấy muốn đổi nghề.”
“Đổi nghề? Sao tự nhiên lại đổi nghề?”
“Mẹ, chuyện này liên quan đến nhà họ Lý nên con cũng không biết rõ, nhưng bác sĩ Lý có tính toán của mình.”
“Mẹ lo lắng mới hỏi một chút, mẹ cũng rất lo lắng cho thằng bé.” Tống Mỹ thở dài.
“Mẹ, mùi gì thế?” Hứa Như ngửi thấy mùi hương truyền đến từ phòng bếp nên đi vào.
“Lúc nãy mẹ nhìn thấy tin tức của bác sĩ Lý nên quên tắt bếp!” Tống Mỹ lập tức vội vàng chạy vào: “Mẹ hầm thuốc bổ cho con, hai đứa đã kết hôn được nửa năm rồi mà vẫn chưa mang thai, mẹ phải bồi bổ cho con.”
Hứa Như: …
Cô hơi mất tự nhiên: “Hiện tại con và bác sĩ Lý chưa có ý định có con.”
“Sang năm con đã hai mươi sáu rồi, nếu năm nay có thể mang thai thì lúc sinh con cũng hai mươi bảy, con gái, không thể kéo dài được.” Tống Mỹ chân thành nói.
“Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng, dù sao cứ thuận theo tự nhiên đi.” Hứa Như thật sự chưa nghĩ tới chuyện sinh con.
Mặc dù cô và Thế Nhiên có sinh hoạt vợ chồng, nhưng mỗi lần đều dùng biện pháp phòng tránh thai, nếu giữa bọn họ có một đứa con thì rất phiền phức…
“Nếu như cơ thể con thật sự có vấn đề thì con nhất định phải nói với mẹ, mẹ đưa con đi khám bác sĩ trung y.” Tống Mỹ lẩm bẩm.
Hứa Như lập tức che lỗ tai đi khỏi phòng bếp, nhưng dưới ánh mắt của Tống Mỹ thì Hứa Như chỉ có thể ngoan ngoãn ăn hết đồ hầm.
“Mẹ, Trần Minh Thành bị xử phạt thế nào?” Hứa Như nhớ tới chuyện Trần Minh Thành bị bắt giữ nhưng cô đúng là còn không biết chuyện sau đó, lúc đó cô còn ở nước C.
“Chỉ bị phán mười ngày, nó bồi thường một khoản tiền, chuyện này chỉ có thể dừng lại ở đây.”
“Chỉ cần sau này anh ta đừng gây phiền phức cho chúng ta là được.” Hứa Như tức giận nói.
Cô nhớ Lý Thế Nhiên còn đầu tư vào công ty anh ta, chỉ sợ Trần Minh Thành sớm muộn gì cũng sẽ vực dậy lại lần nữa.
Quả nhiên không đến một tuần, sau khi Trần Minh Thành ra ngoài, công ty mới lập tức mở cuộc họp báo, anh ta từng là tổng giám đốc tập đoàn Tần Thị, trước đó nhân phẩm của anh ta đã sớm nhơ nhuốc vì nhiều lần rơi vào bê bối, nhưng cuộc họp báo này lại vô cùng rầm rộ, nghe đồn Trần Minh Thành muốn kéo nhà đầu tư lớn.
Hứa Như nhìn tin tức của anh ta trên tivi, không khỏi hỏi người đàn ông bên cạnh: “Không phải anh cũng là một cổ đông à, không đi tham gia cuộc họp báo sao?”
Lý Thế Nhiên ngước mắt, trên mặt không hề có cảm xúc gì: “Không rảnh.”
“Lý Thế Nhiên, dù sao cũng là một trăm năm mươi tỷ, có thể đòi tiền về không?” Hứa Như hỏi anh.
Dù sao Lý Thế Nhiên đầu tư bởi vì cô nên cô cảm thấy thiếu nợ anh.
Bây giờ Hứa Như thấy Trần Minh Thành đắc ý như vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu.
“Một trăm năm mươi tỷ đổi lấy sự bình an của em, rất đáng giá.” Lý Thế Nhiên quay đầu, ánh mắt sáng rực.
Tim Hứa Như đập loạn, không dám nhìn Lý Thế Nhiên.
Lúc này, quản gia đưa một tấm thư mời tới, không ngờ là thư mời tham dự tiệc tối của tập đoàn Hằng Vũ, cũng chính là công ty mới do Trần Minh Thành mở, mời vợ chồng Lý Thế Nhiên và Hứa Như.
Hứa Như lập tức ném cho Lý Thế Nhiên: “Em không đi.”
Cô sợ mình sẽ không nhịn được phá hoại bữa tiệc.
Lý Thế Nhiên lại cong môi mỏng: “Không đi thì sẽ bỏ lỡ trò hay.”