Hướng Hoằng cách đó không xa cũng đang đi đến, có cả Lưu Thanh, nhìn thấy Hứa Như, Lưu Thanh rảo bước hơn.
“Như, cô xem Trần Minh Thành khoe khoang cỡ nào kìa, một người làm nhiều việc ác như thế nhưng lại có quá trời người đến nịnh bợ!” Lưu Thanh tức giận nói.
“Trên thương trường chỉ coi trọng lợi ích, ai có thể kiếm tiền thì đương nhiên sẽ nịnh bợ người đó.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
“Cũng đúng, chỉ là tôi nhìn không ưa nổi, cái công ty này sớm muốn gì cũng phá sản thôi!”
“Lưu Thanh, tôi dẫn cô đến đây không phải để cô gây chuyện.” Giọng tức giận của Hướng Hoằng từ phía sau truyền đến.
Lưu Thanh lập tức không dám nói nhiều nữa, cúi thấp đầu xuống, giống hệt như một cô vợ nhỏ.
Hứa Như không khỏi bật cười, không ngờ người không sợ trời không sợ đất như Lưu Thanh lại sợ Hướng Hoằng thì phải?
“Thế Nhiên, tôi thấy anh lời to rồi. Giá trị thị trường của Hằng Vũ cũng tăng mấy lần rồi.” Hướng Hoằng cười nói.
Lý Thế Nhiên đầu tư một trăm năm mươi tỷ, bây giờ xem ra cũng không lỗ.
“Đều nằm trong dự đoán.” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, sắc mặt cao thâm khó đoán.
Lúc Trần Minh Thành đến đây, Hứa Như đang đứng một mình cạnh bàn ăn, Lý Thế Nhiên đang có chuyện riêng cần nói với Hướng Hoằng.
“Không nói chúc mừng với tôi à?” Trần Minh Thành đưa một ly rượu qua.
Hứa Như ngước mắt lên nhìn, cảnh giác lui về phía sau, cũng không nhận rượu.
“Hứa Như, từ trước đến giờ tôi chưa từng làm tổn thương em, sao em lại sợ tôi chứ?” Trần Minh Thành khó hiểu.
Hứa Như xụ mặt: “Nếu bắt cóc còn chưa tính là tổn thương, không lẽ phải ra mạng người mới tính là tổn thương sao?”
“Tôi chỉ là muốn đầu tư, em xem công ty mới của tôi bây giờ phát triển rất tốt, vốn Lý Thế Nhiên góp bây giờ cũng đã tăng gấp mấy lần.” Trần Minh Thành híp mắt lại vẻ đắc ý.
“Đê tiện.” Hứa Như vẫn không thân thiện nổi.
“Hứa Như, hôm nay người nào cũng đang chúc mừng tôi, em không thể nói vài lời tôi thích nghe sao?” Trần Minh Thành đột nhiên đến gần, khí thế lạnh lẽo.
Hứa Như nhíu mày, lạnh lùng nhìn anh: “Xin lỗi, tôi làm không được.”
“Trần Minh Thành, cái tên đàn ông cặn bã này, anh làm hại Hứa Như chưa đủ sao hả!” Lưu Thanh thấy vậy thì lập tức chạy lại, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Trần Minh Thành cười lạnh, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Hứa Như: “Như, tất cả những gì tôi làm, đều là vì em.”
“Tôi không cần anh vì tôi, tôi nhận không nổi.” Nói xong, Hứa Như quay đầu đi.
Trần Minh Thành sầm mặt lại, ly rượu trong tay suýt chút nữa là bị anh bóp nát.
“Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có quấy rầy Hứa Như nữa! Nếu không tôi không để yên cho anh đâu!” Lưu Thanh lại cảnh cáo.
“Lưu Thanh, đừng tưởng rằng cô bám được Hướng Hoằng thì sẽ từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, cô có thể làm gì tôi hả? Nực cười.” Trần Minh Thành khinh thường nói.
Lưu Thanh tức đến giậm chân, lời nói của Trần Minh Thành làm cho cô cảm thấy không thoải mái.
Trợ lý ở gần đó vội vã đi đến: “Tổng giám đốc Trần, việc nghiên cứu loại thuốc mới vừa mới công bố, địa điểm nghiên cứu không thể đặt trong nước, trước mắt quốc gia duy nhất có thể nghiên cứu phát minh là ở Châu Phi, Hằng Vũ bây giờ đều đang tập trung nghiên cứu loại thuốc này, nếu như tiếp tục, sợ là chúng ta cần phải ở Châu Phi một đoạn thời gian dài.”
Nghe vậy, Trần Minh Thành lập tức sầm mặt lại ngay, cần tài liệu trợ lý đưa qua xem, thật ra cái thông báo này đã sớm công bố, chỉ là không biết vì sao đoạn thời gian trước hoàn toàn không thể tra ra được.
Đến giai đoạn chuẩn bị nghiên cứu mới nhận được thông báo.
Nếu như gián đoạn nghiên cứu loại thuốc mới này, Hằng Vũ phải bắt đầu lại mọi thứ từ số không.
“Vì sao lúc trước lại không biết?” Trần Minh Thành tức giận đập bể ly rượu.
“Chuyện này…” Trợ lý cúi đầu không dám nói gì.
“Tổng gián đốc Trần, vậy phần phát biểu lúc sau có còn tiếp tục không?” Trợ lý thấp thỏm hỏi.
“Phát biểu cái gì! Lên phát biểu nói đoàn nghiên cứu của công ty tất cả đều phải dọn đến Châu Phi à? Đây là chuyện buồn cười cỡ nào hả! Hủy bỏ cho tôi!” Trần Minh Thành nổi giận đùng đùng, bỏ đi.