Hứa Như sửng sốt, tận đến khi ngồi vào ghế lái phụ mới hồi phục tinh thần.
“Cám ơn.” Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lý Thế Nhiên lạnh mặt, ném tới một chiếc khăn tay.
Hứa Như cúi đầu, lau mái tóc và khuôn mặt ướt sũng, mới phát hiện, quần áo trên người mình đều ướt hết rồi.
May mà cô mặc áo khoác, không đến mức quá chật vật.
“Địa chỉ.” Lý Thế Nhiên hỏi.
“Số đường An Ninh.”
Nửa giờ sau, chiếc xe Cayenne màu đen dừng lại ở tầng dưới của một tòa dân cư cũ.
Hứa Như vốn muốn bảo hắn không cần phải lái xe vào tận trong khu nhà, nhưng người đàn ông này căn bản không thèm nghe lời cô.
“Cám ơn đã đưa tôi về, chuyện hôm nay thật sự rất xin lỗi.” Hứa Như lại trịnh trọng xin lỗi hắn lần nữa.
“Nếu không, áo sơmi bao nhiêu tiền, tôi đền tiền.” Hứa Như mở miệng, giọng nói có chút thấp thỏm.
Lý Thế Nhiên mắt nhìn phía trước, nghe vậy thì nhíu mày, lại thấy Hứa Như đã tự mình mở ví tiền ra.
Trong lòng cô đoán, chắc hẳn phải bảy chữ số, nhưng thật sự không biết giá chính xác là bao nhiêu.
“Đền nổi sao?” Giọng nói trầm thấp của Lý Thế Nhiên vang lên, áo sơmi của hắn đều là hàng đặt làm cao cấp, trên toàn thế giới tìm không ra chiếc thứ hai giống như vậy.
“Là mức giá tôi không thể đền nổi sao?” Hứa Như nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói to của Tống Mỹ: “Hứa Như, sao con lại về sớm như vậy, không phải bảo con ở cùng với người ta nhiều hơn sao…”
Hứa Như bối rối, đặc biệt là khu nhà cô không lớn, mấy căn nhà gần như là liền kề, Tống Mỹ vừa kêu gần như hơn nửa khu đều nghe thấy.
“Xin lỗi, tôi phải về rồi, đây là số di động của tôi, nếu cần tôi bồi thường thì nhớ liên hệ tôi!” Hứa Như vội vàng viết số di dộng của mình rồi mới xuống xe.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, đầu ngón tay cầm tờ giấy còn giữ độ ấm của Hứa Như, trên đó là một dãy số di động, hắn nắm chặt tờ giấy.
Tống Mỹ nhìn con gái từ trên một chiếc ô tô sang trọng đi xuống, đã sớm kinh ngạc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại: “Hứa Như, sao lại nói với mẹ là xem mắt thất bại? Đây không phải là thành rồi sao?”
“Không phải anh ấy.” Hứa Như kéo mẹ về nhà, nhưng không thể kéo nổi.
Tống Mỹ nhìn chằm chằm chiếc xe Cayenne này, trong lòng đang tính xem nó trị giá bao nhiêu số không.
Quả nhiên là người trong danh sách thu nhập ba tỷ hàng năm, chiếc xe này vừa nhìn đã biết là hơn ba tỷ rồi!
“Nói cái gì chứ? Đừng hòng lừa mẹ, nhanh bảo người ta xuống xe, để cho mẹ nhìn một cái.”
Hứa Như vẻ mặt hắc tuyến, nhìn Lý Thế Nhiên, lập tức đóng cửa xe, kéo mẹ mình đi.
Trong xe, Lý Thế Nhiên nhìn thấy hai mẹ con đi xa, đáy mắt hiện lên vài phần thâm trầm.
Trong khóe mắt lại nhìn thấy một chiếc di động trắng rơi trên ghế phụ lái.
Hắn cầm lên, di động đột nhiên rung lên, tự động nhảy ra một tin tức hiển thị: ngày rời đi thứ .
Hứa Như vừa vào đến nhà cùng mẹ, chuông cửa đã vang.
Là hắn?
Hứa Như mở cửa, dáng người cao lớn của Lý Thế Nhiên đứng trước cửa.
“Di động của cô.” Ngữ điệu của Lý Thế Nhiên mang theo chút khó chịu.
“A, cám ơn!” Hứa Như mỉm cười: “Tôi tiễn anh đi xuống.”
Vừa dứt lời, đầu của Tống Mỹ đã ghé qua: “Hứa Như, sao lại để người ta đứng ngoài cửa, mau vào ngồi đi!”
Hứa Như: …
Lý Thế Nhiên nhíu mày, không động đậy, lãnh đạm nói: “Tôi còn có việc, đi trước.”
Hứa Như nhẹ nhàng thở ra, hôm nay cô đã gây đủ rắc rối cho người đàn ông này, cũng không thể lại để chuyện gì xảy ra.
Nhưng Tống Mỹ vẫn đang thăm dò nhìn cô, Hứa Như đóng cửa “Rầm” một tiếng.
“Mẹ, con không quen biết anh ấy.”
“Không quen biết, người ta có thể đưa con về sao?”
“Đấy là người ta tốt bụng thôi, không phải con mắc mưa sao?”
“Mẹ thấy hai người rất hợp, ha ha, người đàn ông này không tồi, Hứa Như, lần này tầm nhìn không tệ!”
Hứa Như đi thẳng về phòng, đóng cửa.