Buổi tối, Lý Thế Nhiên mãi vẫn không về.
Hứa Như nhận được điện thoại của Tống Mỹ, cả ngày hôm nay tin tức trên trang đầu vẫn luôn là Dược Phẩm Thiên Nhất, đương nhiên Tống Mỹ cũng nhìn thấy.
Hơn nữa liên quan đến Trần Minh Thành nên Tống Mỹ càng lo lắng.
“Con gái, Dược Phẩm Thiên Nhất gặp chuyện à?”
“Vâng.” Hứa Như nhíu mày.
Bây giờ Dược Phẩm Thiên Nhất đang trong quá trình điều tra, bộ phận nhân sự đã thông báo, tạm thời mọi người không cần đi làm.
Lần này Thiên Nhất còn gặp vấn đề nghiêm trọng hơn vụ cận kề phá sản một năm trước.
Nghĩ đến khuôn mặt giận dữ của Lê Nhan Vinh, Hứa Như không khỏi hơi áy náy.
Trần Minh Thành vạch trần chuyện này, khả năng là có liên quan đến cô.
“Vậy có phải sắp thất nghiệp rồi không?”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con cũng chuẩn bị thi lên thạc sĩ rồi, vốn cũng định từ chức.”
“Haiz, dù sao con cũng đã đi làm ở đó năm năm, yên ổn rất tốt, năm đó chẳng phải đã từ bỏ rồi à, sao lại quyết định thi thạc sĩ lần nữa? Mẹ bảo người khác giới thiệu công việc cho con, con đừng hoảng…” Tống Mỹ lo lắng nói với cô.
Hứa Như cau mày, cô vẫn luôn biết tâm tư của mẹ, năm đó cô vào Dược Phẩm Thiên Nhất, mặc dù không được thăng chức nhưng cũng không có nguy cơ gì, cũng được coi là công ăn việc làm ổn định, Tống Mỹ rất hài lòng.
Bây giờ phải thay đổi nghề nghiệp lập kế hoạch đi học, Tống Mỹ thấy là không thực tế.
Huống hồ Hứa Như đã kết hôn, có gia đình của mình nên càng phải giấy gia đình làm trung tâm.
“Mẹ, con đã quyết định rồi, bây giờ con sẽ tạm thời không đi tìm công việc mới nữa.” Giọng điệu Hứa Như kiên quyết.
Cô cực kỳ ít khi phản bác Tống Mỹ, bao nhiêu năm nay đều theo ý bà, nhưng chuyện thi thạc sĩ, cô tuyệt đối không lung lay.
“Không được, con về ngay cho mẹ, bác sĩ Lý đồng ý chuyện này chưa? Năm nay con vẫn không định sinh con à, con đã bao nhiêu tuổi rồi…” Tống Mỹ vẫn nghĩ mãi chuyện này.
Hứa Như phiền lòng, nhanh chóng cúp máy.
Nghĩ đến con cái… đó là chuyện rất xa xôi.
Mãi cho tới đêm khuya, Lý Thế Nhiên vẫn chưa về, Hứa Như vốn an ủi mình không sao đâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà gọi cho anh.
Một tiếng sau Lý Thế Nhiên mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Hứa Như, vừa mới kết thúc cuộc họp nhưng vẫn còn rất nhiều việc khác nữa.
Điện thoại Hứa Như đặt ngay bên tai, vừa mới rung lên cô đã nghe thấy, mơ mơ màng màng nhấn nút nghe.
“Bà Lý.” Giọng nói trầm thấp của Lý Thế Nhiên vọng lại.
“Ưm.”
“Ngủ đi, lát nữa anh sẽ về với em.”
“Còn phải đợi bao lâu nữa?” Hứa Như mở mắt, căn phòng tối đen, không có hơi thở của Lý Thế Nhiên thật sự khiến cô cảm thấy cô đơn.
“Em ngủ một giấc là anh sẽ về.”
“Thật sao?”
Hứa Như rất buồn ngủ nhưng trong lòng lại nhớ Lý Thế Nhiên nên nửa mê nửa tỉnh.
“Thật.”
Nghe thấy lời này của Lý Thế Nhiên, Hứa Như yên tâm nhắm mắt lại, điện thoại trượt xuống khỏi tay cô nhưng vẫn không tắt máy.
Lý Thế Nhiên nghe thấy trong điện thoại vọng ra tiếng hít thở đều đều của Hứa Như, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
Lúc này, Lê Nhan Vinh gõ cửa đi vào.
“Kết quả điều tra bên phía bệnh viện đã có rồi, đúng là một trong số những loại thuốc Trần Tâm dùng trước khi chết có ba loại thuốc mà Dược Phẩm Thiên Nhất nghiên cứu, kết quả kiểm quả bước tiếp theo cần vài ngày nữa.”
“Có lẽ Dược Phẩm Thiên Nhất không đợi được nữa rồi.” Vẻ mặt Lê Nhan Vinh âm trầm.
“Đã tra ra chứng cứ cụ thể mà Trần Minh Thành cung cấp chưa?”
“Tôi đã cho người điều tra rồi, đều là hồ sơ bệnh án và đơn thuốc của Trần Tâm trước khi qua đời, nhưng còn một bản báo cáo thuốc nữa tạm thời bị giữ lại, tôi không thể tra được.”
“Cậu đi điều tra ba loại thuốc của Dược Phẩm Thiên Nhất, trên thị trường bày bán rất nhiều thuốc giả của Thiên Nhất, cũng phải điều tra hết.”
“Tôi biết rồi, cổ phiếu của Thiên Nhất đã ngừng rớt giá, danh tiếng cũng không lớn bằng lúc trước, tôi cũng đã ngăn chặn những bình luận tiêu cực trên mạng, nhưng e là vẫn khó mà cứu vãn danh tiếng.”
“Cậu đưa chứng cứ của Trần Minh Thành lên đi, chí ít đừng để anh ta ra ngoài.” Giọng Lý Thế Nhiên cực kỳ lạnh lùng.
“Đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta, có điều sau lưng anh ta vẫn là thế lực của Kỳ thị.”
“Gần đây nhà họ Lý đã bắt đầu có động tĩnh.” Lý Thế Nhiên chau mày.
“Tôi cũng sẽ theo dõi, chỉ là tôi không cam tâm Thiên Nhất phải thành bia đỡ đạn.”
Sắc mặt Lý Thế Nhiên đen lại, hàn ý trong mắt lan ra.
“Ngày mai Hướng Hoằng tới nơi, cậu ta nói sẽ tự xử lý cục diện rối rắm này.” Lê Nhan Vinh nói.
Lời vừa dứt, cửa văn phòng bị đẩy ra, dáng người cao lớn của Hướng Hoằng xuất hiện.
Lê Nhan Vinh ngạc nhiên nhìn anh ta: “Không phải nói ngày mai sao?”
“Đi sớm hơn một chuyến.”
“Hướng Hoằng, lần này không ai cứu vãn được Thiên Nhất nữa rồi.” Lê Nhan Vinh trầm giọng nói.
Không phải lần đầu tiên Thiên Nhất gặp đả kích, hơn nữa anh thấy Thiên Nhất đã sớm không còn giá trị gì nữa.
Hướng Hoằng nheo mắt, khi ở trên máy bay anh đã tìm hiểu hết tình hình.
Anh tiếp nhận Dược Phẩm Thiên Nhất một năm nay, mặc dù nền móng của Thiên Nhất yếu nhưng dù sao cũng là xí nghiệp lớn lâu năm, không thể nói sụp đổ là sụp đổ.
Nhưng lần này hiển nhiên là khó khăn.
Vấn đề an toàn dược phẩm vẫn luôn là khó trong khó, chuyện lần này liên quan đến mạng người, điều tra ra sẽ càng gian nan hơn.
Hơn nữa rõ ràng là Trần Minh Thành đã lên kế hoạch từ lâu, trước mắt mọi chứng cứ xem ra là không có kẽ hở.
“Ai nói chứ, Nhan Vinh, giao cho tôi xử lý đi.”
“Người anh em, nếu tôi nói hay là tuyên bố phá sản, tôi không hiểu vì sao ban đầu lại phải thu mua…” Lê Nhan Vinh bất mãn.
“Hướng Hoằng, Thiên Nhất giao cho cậu, Nhan Vinh, cậu giúp đỡ Hướng Hoằng.” Lý Thế Nhiên dặn dò.
“Tôi nói hai người cũng có kinh nghiệm lâu năm trên thương trường, sao lại không thấu…” Lê Nhan Vinh vẫn không đồng ý lắm.
Nhưng hiển nhiên là Lý Thế Nhiên và Hướng Hoằng đã sớm quyết định, chưa tới thời khắc cuối cùng thì không từ bỏ.
Anh về tới vịnh nhà họ Lý đã là khi trời gần sáng.
Vào phòng ngủ, ánh đèn mờ chiếu xuống, dung nhan say ngủ trầm tĩnh của Hứa Như khắc sâu trong tầm mắt.
Vẻ mặt trầm lạnh của Lý Thế Nhiên trở nên nhu hoà, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
Anh cúi đầu hôn lên môi Hứa Như, rất nhẹ, nhưng Hứa Như mẫn cảm run lên, vô thức đưa tay đẩy ra.
Ánh mắt Lý Thế Nhiên càng ngày càng sâu, giữ lấy vai cô, động tác mạnh bạo hơn.
Hứa Như mở mắt ra thấy sóng ngầm lưu động trong đôi mắt thâm trầm của người đàn ông.
“Anh…”
Còn chưa nói ra lời đã bị nụ hôn của anh chặn lại.
Một hồi lâu sau, khi Hứa Như gần như không chống đỡ được nữa thì Lý Thế Nhiên mới buông cô ra.
“Mấy giờ rồi?” Hứa Như cau mày.
Trời đã sáng rồi anh mới về.
“Anh đi tắm đã, em ngủ tiếp đi.”
Nhưng vừa mới đứng dậy, Hứa Như đã vô thức cầm lấy cổ tay anh.
Lúc này cô đã tỉnh táo không ít.
“Có phải bận việc của Dược Phẩm Thiên Nhất không?”
“Ừ.”
“Rất khó giải quyết à?”
“Chuẩn bị tinh thần cho tình huốn xấu nhất.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Ánh mắt Hứa Như run lên, không giấu được vẻ lo lắng nơi đáy mắt.
“Em có thể làm gì?” Cô là nhân viên của Thiên Nhất, bây giờ xảy ra chuyện cô không thể ngồi yên nhìn công ty chịu chết.
“Điều em cần làm là chuẩn bị thi lên thạc sĩ cho tốt, hiểu chứ?”
Hứa Như mím môi, không gật đầu cũng không lắc đầu.