Lý Thế Nhiên thu tay, bắt chéo đôi chân dài, con ngươi đen híp lại, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi thuần đen, khiến cho khí tràng quanh người hắn càng lạnh.
“Công việc của cô chính là đi xem mắt với đàn ông?” Lý Thế Nhiên không trả lời, hỏi ngược lại cô.
“Mới không phải.” Hứa Như tức giận, hắn tưởng cô muốn đi xem mắt sao?
“Ừm, rất thiếu…chồng?” Lý Thế Nhiên lại hỏi.
Hứa Như rất bối rối, đương nhiên không phải, chỉ là Tống Mỹ sợ cô lớn tuổi thì không gả được, cho nên mới nóng vội sắp xếp cho cô xem mắt như vậy.
Còn có chính là– muốn cô hoàn toàn quên đi Trần Minh Thành.
Thật ra cô đã không còn tình cảm gì với anh ta, nhưng Tống Mỹ lại không tin.
“Tôi không thiếu chồng, cái này là áp lực gia đình, hiểu không?” Giọng của Hứa Như hạ xuống.
“Vừa lúc, tôi cũng có áp lực gia đình như vậy.” Lý Thế Nhiên sờ cằm, đôi mắt sắc bén nhìn Hứa Như.
Hứa Như: ??
“Hứa Như, tuổi, nhân viên của một công ty kinh doanh dược phẩm Thiên Nhất, tốt nghiệp trường đại học Nam Thành, công tác ba năm, tiền lương rất bình thường, cũng chưa bao giờ thăng chức, sở thích hàng ngày là xem truyện đam mỹ, phim hủ…”
“Dừng!” Má Hứa Như phát hồng, người đàn ông này từ khi nào đã điều tra cô chi tiết như vậy?
“Rốt cuộc anh muốn làm gì! Tôi không phải chỉ làm bẩn một chiếc áo sơ mi của anh thôi sao, đến mức điều tra đến cùng vậy sao!” Hứa Như trừng mắt nhìn hắn, người đàn ông lại nhếch môi hờ hững.
“Tôi nghĩ với điều kiện trước mắt, cho dù có xem mắt bao nhiêu đi chăng nữa cũng đều thất bại.”
Hứa Như trừng lớn mắt, người đàn ông này nói gì sao cô nghe không hiểu?
Cái gì kêu là cho dù có xem mắt bao nhiêu đi chăng nữa cũng đều thất bại?
Từ nhỏ đến lớn, tốt xấu gì cô cũng nhận được một bức thư tình!
“Có ý gì!” Hứa Như nổi giận.
“Ý của tôi chính là— tôi cưới.” Thân hình cao to của Lý Thế Nhiên dán sát lại đây, ngón tay dài nâng cằm của Hứa Như, buộc cô không thể không đối diện với hắn.
Qua ba giây, Hứa Như mới phản ứng lại với những gì hắn nói: “Cưới tôi?”
“Phải” Lý Thế Nhiên ngồi thẳng người lên, tao nhã nhấp ngụm cà phê.
Hứa Như chớp mắt mấy cái, cảm thấy mình nhất định là đang nằm mơ.
Đúng, nằm mơ!
Cô gõ đầu, lại nhéo đùi mình, a, đau quá!
“Thật sự muốn kết hôn với tôi?” Hứa Như đến gần hỏi lại.
Chậc chậc, người đàn ông này đúng là đẹp trai, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, nếu như gả cho hắn, hình như không thiệt, ngược lại còn buôn bán có lời.
“Bỏ tay ra, tôi đồng ý cưới bởi vì theo nhu cầu của mỗi người chúng ta thôi, hiểu không?” Lý Thế Nhiên nâng mắt, ánh mắt bất mãn nhìn vào bàn tay Hứa Như đang vô tình đặt trên ngực hắn.
Cô run rẩy, ngượng ngùng rút tay về.
Theo như nhu cầu, cô biết rồi.
“Bị trong nhà thúc giục kết hôn?”
“Ừm, tôi cần một người vợ.”
“Vậy vì sao lại là tôi?” Hứa Như yên lặng nhìn hắn.
“Bởi vì, tôi sẽ không thích cô.”
Hứa Như chỉ cảm thấy trái tim hung hăng bị chém một nhát, bộ dạng của người này rất đẹp trai, sao lại nói ra những lời ác độc như vậy!
Không thích cô cũng không cần phải như vậy nha!
“Tôi thì làm sao chứ? Tôi thấy mình rất tốt mà…”
“Vậy vì sao xem mắt lần thứ ba mươi sáu rồi mà vẫn thất bại?” Lý Thế Nhiên không lưu tình đánh gãy lời cô.
Hứa Như nhất thời nghẹn lời, xem mắt thất bại, là bởi vì cô không có ý định xem mắt, hơn nữa, đàn ông cực phẩm trên đời này có rất nhiều!
“Cô Hứa, so với việc tiếp tục lãng phí thời gian đi xem mắt, không bằng trực tiếp gả cho tôi, cô muốn cái gì, tôi đều có thể cho.”
Hứa Như động tâm, cô biết Tống Mỹ chắc chắn sẽ rất hài lòng với người đàn ông trước mắt này, cũng sẽ không ép cô đi xem mắt nữa.
Trong lúc do dự, người đàn ông đã đưa cho cô danh thiếp: “Tôi chỉ cho cô một ngày để cân nhắc.”
Về đến nhà, Hứa Như nhìn chằm chằm vào cái tên mạ vàng trên danh thiếp– Lý Thế Nhiên, sao cái tên này có chút quen quen.