Đã là rạng sáng, Lý Thành vẫn chờ ở phòng khách.
Lý Tú Tú ở bên cạnh ông nội, thấp thỏm bất an.
Cuối cùng, ngoài cửa có tiếng bước chân, anh trai cô ta đã về.
“Anh!”
Lý Thế Nhiên nhíu mày, đi tới.
Lý Thành nhìn anh ta, sắc mặt cực kỳ u ám.
Khi Lý Thế Nhiên lại gần, ông ta gõ mạnh cây gậy xuống sàn.
“Cháu đang làm cái gì thế? Kết hôn với Chu Nhiễm? Cháu không định báo chuyện này cho ông sao?” Lý Thành tức giận mắng xối xả.
Trước giờ ông ta luôn cưng chiều Lý Thế Nhiên, rất ít khi nổi nóng.
Nhưng lần này, ông ta thật sự đã tức giận.
Lý Thế Nhiên không hề tránh né, chỉ là đôi mắt sâu thẳm hơi cau lại: “Không phải bây giờ ông biết rồi sao?”
“Cháu nói rõ cho ông, vì sao cháu lại kết hôn với người phụ nữ kia?”
Rõ ràng khoảng thời gian trước, Lý Thế Nhiêm còn qua lại gần gũi với Hứa Như, sao thoát cái liền muốn kết hôn với Chu Nhiễm rồi?
Người ông nội này cũng chẳng hề hay biết.
“Ông nội, chuyện này, sau này cháu sẽ giải thích cho ông.” Lúc này, Lý Thế Nhiên không muốn nói nhiều.
Nhưng Lý Thành chờ lâu như thế, không phải là vì cái đáp án này.
“Bây giờ cháu phải giải thích ngay cho ông!” Lý Thành tức giận nói.
Lý Thế Nhiên mím môi, nói: “Không thể nói được.”
Dứt lời, anh liền đi về phòng của mình.
Khiến Lý Thành tức đến mức ném gậy đi.
Lý Tú Tú nhìn ông nội mình, rồi lại nhìn anh trai, đây là chuyện gì thế này…
Đỡ ông nội đi nghỉ, khó khăn lắm mới dỗ cho ông cụ đỡ bực, Lý Tú Tú đi tới phòng anh trai mình.
Nhưng gõ cử hồi lâu, anh trai vẫn không hề mở cửa.
Lý Tú Tú bĩu môi, thái độ của anh trai thật là quá kỳ lạ!
Trong phòng.
Lý Thế Nhiên tắm rửa xong, đi ra ngoài, ngón tay kẹp một tấm ảnh cũ, ánh mắt dừng lại rất lâu trên người cô bé mặc váy trắng trong tấm ảnh.
Sự nóng bỏng trong ánh mắt dần dần bùng cháy, nhưng lại bị anh áp chế lại.
Cả đầu toàn là ánh mắt Hứa Như nhìn anh ngày hôm nay, vô tội như thế, lưu luyến như thế.
Ánh mắt cuối cùng kia, lại trở thành lạnh nhạt.
Trường học.
Từ sớm, Hứa Như đã nhận được thông báo của hiệu trưởng, lập tức đi tới văn phòng.
Bây giờ, bệnh nhân bị nhiễm trùng đã thoát khỏi nguy hiểm, người nhà bệnh nhân cũng đã đồng ý không truy cứu trách nhiệm nữa, chuyện này, bên phía bệnh viện không cần chịu trách nhiệm nữa.
Thế nhưng, từ đầu tới cuối, chuyện này cũng có chút ảnh hưởng tới danh tiếng của đại học Lâm Hải.
Hiệu trưởng nhìn người học sinh ngồi ngay ngắn trước mặt mình, sắc mặt vẫn luôn căng thẳng.
“Hứa Như, bây giờ đã có chứng cứ chúng minh sự cố lần này không phải là lỗi của em, bên phía bệnh viện cũng không truy cứu nữa, em có thể khôi phục việc học bình thường.”
“Hiệu trưởng.” Cuối cùng khuôn mặt bình tĩnh của Hứa Như cũng có chút tươi tắn: “Hiệu trưởng, cảm ơn thầy! Cảm ơn thầy cho em tiếp tục ở lại.”
Cô biết, từ lúc nhập học, có không ít người nhằm vào cô, thật ra cô đã không ôm quá nhiều hy vọng mình có thể ở lại, kết quả này, khiến cô ngạc nhiên.
“Sau này đừng phạm lỗi nữa, ra ngoài đi.” Hiệu trưởng không nói gì nhiều.
Hứa Như gật đầu, khi rời đi, Diệp Kình đang đi về phía này.
Thấy Hứa Như, anh ta vẫn sắc mặt âm trầm như thường.
“Tôi xem xem, vận may của cô còn có thể kéo dài bao lâu.” Diệp Kình trào phúng.
Hứa Như dừng bước: “Giáo sư Diệp, tôi sẽ không dễ dàng rời đi đại học Lâm Hải.”
“Ai biết chứ.” Diệp Kình lạnh lùng nói.
Đi vào văn phòng, Diệp Kình ngồi xuống sofa, hiệu trưởng vẫn cứ mặt mày nhăn nhó.
“Một học kỳ đã qua rồi.” Diệp Kình trầm giọng nói.
“Ừ, đứa học trò Hứa Như này, khiến tôi liên tiếp thấy bất ngờ.” Hiệu trưởng day ấn đường.
“Không ngờ Lý Thế Nhiên có thể làm tới bước đường này, tôi nhớ là họ đã ly hôn rồi.”
“Tôi cũng không muốn biết chuyện của bọn họ, nhưng bây giờ bên trên đang tạo áp lực, người của Lý Thế Nhiên đã cài vào rồi, cô ta càng không thể bị đình chỉ học.”
“Thế nên, phải giữ cô ta lại?” Diệp Kình không vui nói.
“Yên tâm, còn năm nữa.”
…
Biết Hứa Như không bị đình chỉ học, Lăng Diệu lập tức hẹn Hứa Như đi chúc mừng.
Khoảng thời gian này, đến cô ta cũng nơm nớp lo sợ, chứ đừng nói là Hứa Như.
Trên mặt Hứa Như vẫn không có chút gì vui mừng, Diệp Kình nhiều lần nhằm vào cô ta, sợ là ngày tháng sau này cũng không dễ dàng.
“Hứa Như, có phải cậu đang nhớ Lý Thế Nhiên không?” Lăng Diệu quan tâm hỏi.
Có thể khiến cô đau lòng như này, cũng chỉ có người đàn ông kia thôi.
Hứa Như tỉnh táo lại, lắc đầu.
“Lý Thế Nhiên sắp kết hôn rồi, chuyện của anh ấy không liên quan tới tớ.” Hứa Như nói rất bình thản.
“Kết hôn? Cùng với cái cô Chu Nhiễm kia?” Lăng Diệu phản ứng lại.
Tốc độ này cũng quá nhanh đi…
“Ừ.”
Lăng Diệu nhất thời không nói gì, cô ta thấy được sự đau khổ và lạc lõng của Hứa Như.
Thế nhưng, điều này không phải có nghĩa là anh của cô ta có cơ hội rồi sao?
Nghĩ tới đây, cô ta lập tức nói cho Lăng Thuần biết tin Lý Thế Nhiên sắp kết hôn.
“Dù sao thì… Cái cũ không đi, cái mới không tới!”
Hứa Như nhếch môi, thấy rượu trên thực đơn, vậy mà cô lại thẳng thắn gọi một lốc.
Lăng Diệu ngạc nhiên nhìn cô: “Hứa Như, tớ không uống được đâu, cậu uống sao?”
“Ừ, tớ uống!”
Bây giờ, dường như chỉ có cồn mới có thể giúp cô đỡ buồn.
Lăng Diệu lau mồ hôi, nhìn Hứa Như uống từng chai rượu, thường ngày thấy cô nhã nhặn lịch sự, vậy mà uống rượu thật sự là ghê gớm.
Thế nhưng, nếu như Hứa Như say, cô ta lại không vác nổi cô…
Nghĩ tới đây, Lăng Diệu chỉ có thể gọi điện cho anh trai mình.
Hứa Như đã gần uống hết một lốc rượu này, Lăng Diệu đỡ lấy cô, nghe miệng cô nói năng lộn xộn: “Ừ, rốt cuộc vì sao em lại thích anh… Em không muốn thích anh… Lý Thế Nhiên! Là em đáng chết! Em đáng chết!”
Lòng của Lăng Diệu dần co rút đau đớn, nhìn dáng vẻ đau khổ của Hứa Như, nhưng cô ta không thể làm gì cả.
Chỉ có thể ở bên cô, an ủi: “Không sao, nếu như sớm biết sẽ như này, trước kia tớ nên tác hợp cậu với anh tớ, ít nhất, tớ còn có niềm tin ở anh trai mình!”
Lăng Thuần tới rất nhanh, thấy Hứa Như gần như đã hoàn toàn say, ngã trong lòng Lăng Diệu, sắc mặt liền sa sầm.
Hứa Như mà anh ta quen, dường như chưa từng mất kiểm soát như này.
Cũng chỉ có Lý Thế Nhiên mới có thể khiến cô như này.
Ánh mắt trở nên tăm tối, anh ta ôm lấy Hứa Như, Lăng Diệu vội vàng đuổi theo: “Anh, vất vả cho anh rồi.”
Lăng Thuần gật đầu, không đưa Hứa Như về trường mà đưa cô tới căn chung cư của anh ta.
Nấu canh giải rượu xong, Lăng Thuần bưng vào trong phòng, Hứa Như nằm trên giường, gò má ửng hổng, cặp môi anh đào cứ luôn nỉ non gì đó, lại gần liền có thể nghe thấy cái tên mà anh ta không muốn nghe thấy nhất kia.
Ánh mắt của Lăng Thuần càng thêm âm trầm.
Nhưng vẫn đè xuống lửa giận, tốt tính đỡ Hứa Như dậy.
“Há miệng.”
Hứa Như lắc đầu, thậm chí còn giơ tay đẩy chiếc bát trong tay Lăng Thuần ra.
Giọng điệu của cô mang theo vẻ bất mãn: “Đi ra… Tôi không cần anh lo!”
Chiếc bát vỡ dưới đất vang lên âm thanh thanh thúy, Lăng Thuần nhíu mày, hít thở sâu, anh lại đi bưng một bát canh giải rượu mới tới.
Hứa Như nằm trên giường, dường như đã ngủ rồi.
Lăng Thuần đứng bên giường, nhìn dáng vẻ lặng yên say giấc của Hứa Như, cô ngủ an phận hơn nhiều so với vừa rồi.
Anh ta làm ướt khăn, lau sạch mặt cho Hứa Như, rồi giúp cô điều chỉnh độ ấm trong phòng, cài chăn hẳn hoi rồi mới ra ngoài.
Đứng ở cửa, ánh mắt anh ta trở nên thắm thiết.