Lâm Vy nhìn thấy Hứa Như thì rất vui mừng, biết Hứa Như bận, cũng rất lâu không có gọi điện cho bà ta rồi.
“Lăng Thuần, làm phiền anh rồi.”
“Anh cũng là thuận đường, Hứa Như, ngày mai trở lại trường học anh tới đón em.” Ngữ khí của Lăng Thuần mang theo vài phần cường thế.
Hứa Như nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Không cần đâu, tự em trở về là được rồi.”
Lâm Vy thấy vẻ mặt xa cách của con gái, thầm thở dài.
Đợi sau khi Lăng Thuần rời đi, bà ta và Hứa Như ngồi ở sô pha, quan tâm hỏi han: “Dạo này đang có tin Lý Thế Nhiên muốn kết hôn với Chu Nhiễm, chuyện này là thật sao?”
“Con... con không rõ.” Sắc mặt của Hứa Như cứng đờ, khẽ lắc đầu.
“Đứa trẻ Lăng Thuần này đối với con, là thật lòng.” Lâm Vy trầm giọng nói.
“Mẹ, sau này đừng nói nhắc tới nữa, con trước đây không thích anh ấy, bây giờ không thích anh ấy, sau này càng không có khả năng thích anh ấy, hoặc, mẹ muốn vì lợi ích gia tộc mà ép con gả cho anh ấy sao?” Ngữ khí của Hứa Như nặng nề.
Lâm Vy khựng lại, không có nói chuyện.
Lợi ích gia tộc... bây giờ nhà họ Lâm đủ lớn mạnh, không cần làm như thế.
Chỉ là bà ta không muốn nhìn thấy con gái cứ nhớ nhung Lý Thế Nhiên.
“Mẹ không có nghĩ như thế, hoặc con thích người đàn ông như thế nào, mẹ giới thiệu cho con.”
“Mẹ, con bây giờ không nghĩ tới chuyện kết hôn.” Hứa Như mệt mỏi nhíu chân mày.
“Con đi lên nghỉ ngơi đây.” Dứt lời, đi lên lầu trước.
Hôm sau, Hứa Như từ sớm đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, là điện thoại bên bệnh viện gọi tới, muốn cô lập tức tới đó.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lý Thế Nhiên đi làm, bệnh viện tạm thời thiếu người, cần Hứa Như tạm thời thay thế vị trí trợ lý bác sĩ.
“Tôi...” Hứa Như cứng nhắc.
Trợ lý của Lý Thế Nhiên.
Nếu là yêu cầu của bệnh viện, tự nhiên là không thể từ chối, càng huống chi chuyện này Bạch Sơn cũng đồng ý rồi.
Ở bên cạnh Lý Thế Nhiên, thứ cô có thể học được sẽ càng nhiều.
Bực bội cào cào tóc, Hứa Như tắm rửa xong, cũng không kịp ăn sáng cùng Lâm Vy thì đã ra khỏi nhà.
Lăng Thuần đã đợi ở bên ngoài từ sớm.
Nơi này đi tới trạm bus cũng phải có một khoảng cách, nhưng cô đang vội, cũng chỉ có thể để Lăng Thuần đưa cô rồi.
“Làm phiền anh rồi.”
“Ra khỏi nhà sớm hơn những gì anh dự đoán.” Lăng Thuần cong môi, bỗng lại nhíu mày: “Chưa ăn sáng sao?”
“Không ăn, tới bệnh viện đi.” Hứa Như thắt xong dây an toàn.
Lại thấy Lăng Thuần bỗng như dùng pháp thuật lấy ra một phần sandwich và sữa.
Hứa Như chớp chớp mắt, rất bất ngờ.
“Ăn trên đường, ăn xong vừa hay thì tới nơi rồi.” Dứt lời, anh ta rất nhanh khởi động xe.
“Cảm ơn.”
Quả nhiên, một hơi uống cạn hộp sữa xong, vừa hay thì tới bệnh viện.
Hứa Như gần như là chạy vào bệnh viện, Lý Thế Nhiên đã tới từ sớm, Hứa Như thay áo blouse trắng rồi tới phòng làm việc.
Lý Thế Nhiên đã bắt đầu khám rồi, có điều bên cạnh anh vây không ít bác sĩ thực tập, đều tranh làm trợ lý của anh.
Nhìn thấy Hứa Như, anh trực tiếp bảo cô tới bên cạnh.
“Ngồi xuống.”
Hứa Như da đầu tê dại một trận, ánh mắt xung quanh chiếu tới khiến cô như ngồi trên thảm gai.
Ngưỡng mộ, đố kỵ, còn có sự bất mãn.
Tiếp theo là thời gian khám bệnh, sự bận rộn khiến Hứa Như dần dần thả lỏng, vùi đầu vào trong công việc ngược lại có thể tạm thời không để tâm tới người đàn ông bên cạnh nữa.
Cả buổi sáng Hứa Như gần như không có được nghỉ ngơi, gần hai giờ chiều Lý Thế Nhiên mới khám hết cho các bệnh nhân, đã có y tá đặt bữa cho hai người.
Trong phòng làm việc, Hứa Như cố ý ngồi ở vị trí xa nhất với Lý Thế Nhiên.
Thấy anh vẫn đang chăm chú xem bệnh án, cô dần dần nhíu mày.
Hộp cơm bên cạnh anh cơ bản không có động tới.
“Bác sĩ Lý, ăn cơm trước đi.” Hứa Như không nhịn được mà mở miệng.
Nghe vậy, Lý Thế Nghiên ngước mắt, cho dù trên mặt là sự mệt mỏi, thần sắc vẫn rất có tinh thần.
“Tới bên cạnh tôi.”
Hứa Như nhíu mày, không có nghe theo lời của Lý Thế Nhiên, cô lại giả mù giả điếc rồi.
Nhìn thời gian, cô nên trở về trường học rồi, cho nên cũng không có ở lại nữa.
Lý Thế Nhiên lại gọi cô lại: “Thông tin của mấy bệnh nhân này, em chỉnh sửa tài liệu chi tiết lại, thứ lên lớp tôi cần dùng.”
“Đây không phải là công việc của em!” Hứa Như phản bác.
“Em bây giờ cũng là trợ lý của tôi.” Lý Thế Nhiên nhắc nhở cô.
Hứa Như phiền, nhưng cũng không thể phản bác.
Đây là mệnh lệnh của viện trưởng, nhưng vị trí trợ lý của Lý Thế Nhiên, nhìn thế nào cũng sẽ không lăn tới đầu cô...
Dù sao vừa rồi, cô đã nhìn thấy không ít bác sĩ thực tập muốn đi theo Lý Thế Nhiên.
Nhưng chỉ lại giữ một mình cô lại.
“Trước thứ em gửi cho anh.” Hứa Như chỉ có thể đáp ứng.
Lúc này, Chu Nhiễm mặc đồ y tá đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Hứa Như, sắc mặt có hơi cứng đờ.
Có điều thần sắc rất nhanh khôi phục lại bình thường, cô ta đi tới bên cạnh Lý Thế Nhiên: “Thế Nhiên, em chuyển chính rồi, đã đưa đơn xin với viện trưởng điều tới bên cạnh anh.”
Sắc mặt của Lý Thế Nhiên lạnh nhạt như mọi khi, cũng không có đáp lại.
Chu Nhiễm cắn môi, xoay người rất nhanh đuổi kịp Hứa Như đã rời khỏi.
Cô ta từ trong túi áo lấy ra một cái thiệp cưới.
“Hôn lễ của tôi và Thế Nhiên, cô có rảnh thì tới.”
Hứa Như nhíu mày, không có cầm.
“Không sợ tôi tới phá sao?” Cô lạnh lùng nói.
“Không sợ, có thể phá cũng là bản lĩnh.” Chu Nhiễm nhướn mày.
Chu Nhiễm của hiện nay, rốt cuộc là đã trút bỏ sự yếu đuối của một năm trước, đã thành thục không ít.
Sự thay đổi như này, khiến Hứa Như có hơi bất ngờ.
Trước đấy cảm thấy cô ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, nhưng bây giờ, lại càng giống người lớn đã trưởng thành rồi.
“Cầm đi, tôi không có ác ý, chỉ là hy vọng hôn lễ có nhiều người một chút, náo nhiệt một chút.” Nhét tấm thiệp cưới vào trong tay Hứa Như, Chu Nhiễm rất nhanh thì quay trở lại phòng làm việc của Lý Thế Nhiên.
Cô ta có chút kích động nói: “Chi tiết của hôn lễ em đều đối chiếu với trợ lý Cao rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, còn một tuần nữa thì chúng ta sẽ kết hôn rồi.”
Sắc mặt của Lý Thế Nhiên lạnh nhạt: “Chu Nhiễm, đây thật sự là cái cô muốn sao? Gả cho một người không yêu cô.”
Lời của Lý Thế Nhiên, trực tiếp mà lạnh lùng.
Chu Nhiễm sững ra, đây đương nhiên là cái cô ta muốn.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh thì đủ rồi.
Cô ta sẽ khiến anh từ từ yêu cô ta.
“Lý Thế Nhiên, đây là tâm nguyện từ trước tới nay của em.” Chu Nhiễm kiên định nói.
Lý Thế Nhiên giễu cợt nhếch môi, đáy mắt đều là sự tối tăm.
...
Thời gian thi cuối kỳ càng lúc càng gần, Hứa Như chạy qua lại bệnh viện và trường học, mãi tới sáng thứ mới chỉnh sửa xong tài liệu mà Lý Thế Nhiên cần, lập tức gửi tới mail của anh.
Vừa làm xong những thứ này, Hứa Như nhận được cuộc gọi của Lâm Vy, bảo tới một nhà hàng tây trong trung tâm thành phố ăn cơm, cô tan học, xe của nhà họ Lâm đã tới rồi.
Vốn tưởng là bữa tối của hai người, lại không ngờ một bàn có không ít người.
“Như, qua đây ngồi, đây là dì Lý, đây là con trai của dì Lý, Lý Húc.”
“Xin chào.” Lý Húc chủ động chìa tay ra.
Sắc mặt của Hứa Như cứng nhắc, một lát mới nắm tay của anh ta.
Khi ở trường rất bận, cô đều quên hỏi Lâm Vy là bữa cơm gì!
Nếu như biết là xem mắt thì không có tới rồi!
Nhưng lúc này, cũng chỉ có thể cố mà ngồi xuống.