CHƯƠNG THUA BỞI NỖI NHỚ NHUNG VÔ TẬN
Cọ trước ngực Lý Thế Nhiên, cảm xúc của Hứa Như dần bình ổn lại.
Thế nhưng, nhất thời không biết nói cái gì.
“Mấy ngày nay có gì khó chịu không?” Lý Thế Nhiên hỏi.
“Vẫn ổn, vẫn như thế.” Hứa Như vô tâm trả lời.
“Nhớ uống thuốc đúng giờ.” Lý Thế Nhiên nhìn lọ thuốc.
Y tá đã thay thuốc theo yêu cầu của anh.
“Biết rồi, em sẽ ngoan.” Hứa Như ngước mắt lên, nhìn thấy rõ quầng mắt thâm đen của Lý Thế Nhiên, giơ ngón tay lên khẽ chạm vào: “Anh về nghỉ ngơi trước đi.”
“Muốn tôi ở lại không?” Lý Thế Nhiên hỏi.
Dứt lời, anh đã bắt đầu cởi cúc áo sơ mi đầu tiên, cặp chân dài vắt lên giường.
Hứa Như nhìn động tác của anh, không khỏi giương khóe môi.
“Muốn.” Cô gật mạnh đầu.
Lý Thế Nhiên cưng chiều vuốt tóc cô, để cô dựa vào lòng anh, ôm chặt lấy cô.
Ba ngày rồi, anh không dám tới.
Lần đầu tiên anh khó mà điều chỉnh được cảm xúc của mình như này.
Anh nên bảo vệ tốt cô gái của mình, nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến cô bị tổn thương.
Sự áy náy vô biên khiến anh bỗng sinh ra cảm xúc muốn trốn tránh.
Thế nhưng, cuối cùng lại thua bởi nỗi nhớ nhung vô tận.
“Lý Thế Nhiên, có phải anh không vui không?” Cảm thấy anh thất thần, Hứa Như hỏi.
Lý Thế Nhiên lắc đầu, nằm xuống bên cạnh cô: “Tôi có bạn gái, sao lại không vui chứ?”
Hứa Như cười, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh gần trong gang tấc, chủ động hôn anh.
Vốn Lý Thế Nhiên đã ham muốn, bị cô trêu chọc một chút, liền nhanh chóng dục hỏa đốt người.
Bàn tay ôm lấy gáy cô, anh híp mắt lại, ánh mắt như hổ đói dường như muốn nuốt Hứa Như vào bụng.
Ánh mắt như này, Hứa Như vừa yêu vừa hận!
“Lý Thế Nhiên, em vẫn còn là bệnh nhân!” Hứa Như kịp thời ngăn lại.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, nhìn nụ cười giảo hoạt của Hứa Như, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Cô thật đúng là yêu tinh.
Nhưng anh lại cứ mê đắm cô.
“Ngủ ngon, Như.” Anh dịu dàng nói bên tai cô.
Hứa Như nhắm mắt lại, giây phút này thật tuyệt, cô quá yêu thích.
Khi tỉnh lại đã là khá muộn, bên cạnh đã trống không.
Hứa Như chớp mắt, nỗi mất mát dần trào dâng.
Ngón tay chạm vào chiếc gối dường như vẫn còn hơi thở của Lý Thế Nhiên, sao lại không nhớ nhung cơ chứ?
Ngồi dậy, Hứa Như đang định đi đánh răng rửa mặt, cô đã chấp nhận sự thật Lý Thế Nhiên đã rời đi.
Nhưng không ngờ, vừa ra khỏi nhà vệ sinh, bóng người mà cô cực kỳ nhung nhớ đang ngồi trên sofa, trước mặt là đồ ăn sáng mà cô thích ăn nhất.
Hứa Như ngây ngốc, rồi dịu mắt, xác nhận nhiều lần rằng Lý Thế Nhiên vẫn chưa đi.
Lý Thế Nhiên cưng chiều vẫy tay với cô: “Lại đây, cho em véo.”
Hứa Như ngoan ngoãn đi tới, ôm lấy người đàn ông mình yêu, còn điên cuồng hôn vài cái rồi mới bừng tỉnh: “Ừm, là hàng thật!”
“Lát nữa anh phải đi làm sao?” Vừa ăn bữa sáng, Hứa Như vừa hỏi người đàn ông bên cạnh.
Anh đã đang xử lý công việc.
“Ừ, tối lại tới với em.”
“Ngày kia em có thể xuất viện rồi.” Hứa Như đếm ngày.
“Còn nửa tháng nữa là khai giảng, chuyển về Lý gia Uyển đi, nhé?” Lý Thế Nhiên mắt sáng rực nhìn cô.
Hứa Như nhíu mày: “Em về nhà họ Lâm.”
Ngat lập tức, Lý Thế Nhiên liền sa sầm mặt mày.
Hứa Như cảm nhận thấy rõ ràng lửa giận của anh.
Bàn tay của người nào đó đang ôm eo cô dần quấn chặt lại, tới mức cô thấy đau… Cô chớp mắt vô tội: “Quan hệ của chúng ta bây giờ, vẫn chưa đến mức sống chung.”
“Lập tức đi đăng ký.”
Hứa Như: … Nhìn người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc, cô biết rằng không phải anh đang đùa.
“Nào có người như anh chứ, chúng ta mới vừa hẹn hò chưa lâu.” Hứa Như nhỏ giọng nói.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, bỗng nhiên ôm chặt Hứa Như vào lòng.
Dường như anh muốn cô hòa vào trong cơ thể mình.
Hứa Như bị anh ôm tới mức gần như không thể thở được… Dường như trên người anh có cảm giác hơi bi thương?
Hứa Như chỉ cho rằng là mình nhầm, người trước giờ luôn cao cao tại thượng, cực kỳ ưu tú như Lý Thế Nhiên, chắc là sẽ không có cảm xúc như thế.
“Ừ, tôi tôn trọng quyết định của bạn gái.” Lý Thế Nhiên coi như là đã thỏa hiệp.
Hứa Như cười, lời này của Lý Thế Nhiên hơi ngoài dự tính của cô.
“Ngoan.” Cô bắt chước giọng điệu cưng chiều trước giờ của Lý Thế Nhiên.
Cuối cùng người bị chọc cười lại là bản thân cô.
Hai người dính lấy nhau một hồi, khi Lý Thế Nhiên về tới Lý Thị đã là gần trưa.
Cao Bân vẫn luôn gọi điện cho anh, Lý Thế Nhiên nghe máy.
“Hử?”
“Tổng giám đốc Lý, ông cụ Lý tới rồi.”
Nghe thế, Lý Thế Nhiên nhíu mày, đúng như dự liệu.
Với tình tình của ông nội, nhất định sẽ không thể bình tĩnh.
Đi vào văn phòng, Lý Thành đang ngồi trên sofa, sắc mặt rất âm trầm.
Ông ta đã chờ ở đây suốt tiếng đồng hồ.
“Đến bệnh viện sao?” Ông ta lạnh lùng hỏi.
“Vâng.” Lý Thế Nhiên ngồi xuống đối diện.
“Về rồi cũng không nói với cháu, cháu ra sân bay đón.” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên rất hờ hững.
“Ông còn chưa muốn bị cháu chọc cho tức chết ở sân bay!” Lý Thành gõ mạnh cây gậy.
“Ông nội, đừng nói linh tinh.”
“Cháu còn biết ông là ông nội của cháu, cháu từ chức ở bệnh viện đi cho ông! Còn cả cái chức giáo sư ở trường học nữa, bỏ hết cho ông!” Lý Thành tức giận nói.
Ông ta chỉ hy vọng cháu nội của mình tập trung phát triển sự nghiệp ở Lý Thị.
Lý Thế Nhiên ngước mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu là như thế, cháu sẽ lập tức từ chức tổng giám đốc ở Lý Thị.”
“Cháu làm phản rồi có đúng không?” Lý Thành không bình tĩnh nổi, liền đập mạnh gậy về phía người Lý Thế Nhiên.
Anh không hề né tránh.
“Lý Thị nhất định phải do cháu nắm quyền!” Lý Thành ăn nói hùng hồn.
“Điều đó không phải ông nói là được.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.
“Cháu là người thừa kế Lý Thị, ông nói là được.”
“Ông nội, trước giờ người thừa kế của Lý Thị luôn là con trai trưởng hoặc cháu trai trưởng.” Lý Thế Nhiên nhắc nhở.
Theo quy tắc này, người thừa kế chỉ có thể là Lý Hằng.
Lý Thành sa sầm mặt mày, cái quy tắc này là do ông cụ của Lý Thế Nhiên, người thành lập Lý Thị đặt ra.
Các đời con cháu, chưa từng thay đổi.
Cho dù hiện giờ Lý Thành là chủ tịch của Lý Thị, nhưng vẫn nhất định phải tuân thủ quy tắc này.
“Cháu chắc chắn muốn nhìn cái tên mất dạy Lý Hằng kia hủy hoại Lý Thị sao? Đó là tâm huyết của ông cụ cháu!” Lý Thành tức giận gõ cây gậy.
“Ông nội, cháu sẽ không để cho Lý Thị bị hủy hoại, nhưng Lý Thị không nhất định phải cần tới cháu.”
Lý Thành nào có chịu hiểu lời mà Lý Thế Nhiên nói, bây giờ Lý Thế Nhiên chưa chính thức thừa kế Lý Thị, nhưng anh đã sớm là người thừa kế trong lòng ông ta rồi.
Chỉ có anh, mới là người có năng lực nắm quyền Lý Thị nhất.
Ông ta tuyệt đối không cho phép người khác nhúng tay vào quyền lực của Lý Thị.
“Nếu cháu đã không nghe lời ông, vậy cháu đừng trách ông dùng thủ đoạn.” Lý Thành tức giận rời đi.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, dần dần nắm chặt chiếc bút mực trong tay.
Một lúc sau, vậy mà chiếc bút lại bị anh bẻ gãy.
Cao Bân vừa đi vào liên bị dọa cho sợ tới mức không dám nói câu nào.
“Nói.” Rất nhanh, Lý Thế Nhiên liền thu lại cảm xúc của mình.
Cao Bân lấy hết dũng khí báo cáo mọi chuyện như thường ngày, cuối cùng còn nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lý, tối mai là tiệc rượu thành lập công ty Dược phẩm Vũ Hằng của Lý Hằng.”
“Chuẩn bị một bộ lễ phục.”