CHƯƠNG :
Ngày hôm sau, Lý Thế Nhiên đích thân tới cục một chuyến.
Có mối quan hệ nên đi thẳng vào thăm Diệp Kình.
Nhìn thấy Lý Thế Nhiên, Diệp Kình tức giận muốn đấm một quyền, nhưng người giám sát bên cạnh rất nhanh đã giữ anh ta lại.
“Diệp Kình, ngồi yên!”
Lý Thế Nhiên lạnh lùng ngồi ở đối diện anh ta, sau khi người giám sát đi ra, cả không gian chỉ có hai người.
“Cậu đến đây làm gì.” Diệp Kình cuối cùng cũng không thể bình tĩnh được.
Bây giờ tội danh hối lộ của anh ta đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, tất cả mọi chuyện, không cần nghĩ cũng biết là Lý Thế Nhiên làm.
“Bỏ đá xuống giếng.” Lý Thế Nhiên không hề che đậy mục đích của mình.
Vốn dĩ anh căn bản không định đuổi cùng giết tận với Diệp Kình, thậm chí có thể để mặc anh ta cứ nhằm vào anh, anh trước giờ không để trong lòng.
Dù sao chuyện năm đó, quả thật có nguyên nhân của anh.
Chỉ là nếu anh ta không biết tốt xấu, chọc tới mẹ của anh, anh không thể ngồi chờ chết được.
“Ha, sao hả, mặt nạ giả quân tử đeo đủ rồi sao?”
“Diệp Kình, chuyện năm đó chân tướng như nào, tất cả mọi người đều biết, đừng tiếp tục làm mình mất mặt nữa.” Lý Thế Nhiên lạnh giọng nói: “Anh có gan động vào mẹ tôi thì nên nghĩ tới ngày này.”
Sắc mặt của Diệp Kình trắng bệch.
Anh ta cũng là thẹn quá hóa giận mới làm như vậy, vốn Lý Thế Nhiên không làm bác sĩ, anh ta cũng không oán hận anh như vậy nữa.
Nhưng nhìn thấy anh ở trong giới y học như cá gặp nước, có được sự vẻ vang, Anh ta thật sự rất tức.
“Tôi thừa nhận, Lý Thế Nhiên, tôi không đấu lại cậu.” Diệp Kình thất bại nói.
Anh ta vẫn quá làm việc theo cảm tính.
Lý Thế Nhiên đâu phải là người anh ta có thể tính kế.
“Tôi trước giờ chưa từng nghĩ sẽ đấu với anh, Diệp Kình, anh vốn không sạch sẽ nếu như an phận, tôi còn có thể để anh sống yên, nhưng nếu anh không biết tốt xấu, vậy thì ở trong tù từ từ suy nghĩ lại đi, còn con gái của anh, chuyện anh sắp xếp thi hộ thay cho cô ta tôi đã báo cho đại học nước B, trước khi vào tù, anh chắc có thể gặp mặt cô ta, dù sao cô ta bị đuổi học rồi.”
Dứt lời, Lý Thế Nhiên không có nán lại nữa.
Mà sắc mặt của Diệp Kình thì sớm đã tái nhợt, thấy Lý Thế Nhiên muốn đi thì như phát điên kéo anh lại: “Lý Thế Nhiên, cậu nói cái gì! Cậu làm gì đối với con gái của tôi!”
Lý Thế Nhiên cười lạnh: “Là anh đã làm gì đối với con gái của anh, tôi chẳng qua chỉ thực hiện trách nhiệm của một công dân tuân thủ pháp luật thôi.”
“Cậu tha cho con gái của tôi!” Hốc mắt của Diệp Kình đỏ ngầu, vừa nhắc đến con gái của mình, cảm xúc của anh ta cuối cùng không khống chế được nữa.
“Tôi tha cho con gái của anh, vậy anh có tha cho vợ của tôi không? Hửm?” Lý Thế Nhiên khựng bước, giọng nói giống như tới từ địa ngục, âm trầm đáng sợ.
Diệp Kình bị dọa tới mức đứng không vững, cả người ngồi bệt trên đất.