CHƯƠNG
Ở trong ý thức của cô, Lý Thế Nhiên dù sao sẽ không chủ động uống nhiều rượu như vậy.
Lý Thế Nhiên cười: “Anh hôm nay đi gặp Diệp Kình, cho nên cảm xúc có hơi sa sút.”
Nghe vậy, Hứa Như sững người.
Cô biết bây giờ Diệp Kình bị định tội rồi, chuyện này xảy ra nhanh như vậy, chắc là thủ đoạn của Lý Thế Nhiên.
“Vậy anh bây giờ cảm xúc đã tốt hơn chưa? Cảm xúc không tốt, cho nên đi uống rượu sao?” Giọng điệu của Hứa Như rất không vui.
Cô trước đây sao không biết Lý Thế Nhiên còn có một mặt này.
Vừa rồi nhìn thấy bộ dạng uống say đó của anh, thật sự khiến cô rất bất ngờ.
“Sau này không dám nữa, nếu như cảm xúc không tốt, bạn gái an ủi anh, hửm?” Lý Thế Nhiên lại gần, nâng cằm của cô lên, đáy mắt là ý cười say mê, lấp lánh vì sao.
Hứa Như gần như muốn trầm luân.
Sự tức giận tự dưng biến mất.
“Xem biểu hiện của anh!”
…
Một tuần sau, Diệp Kình bị thi hành án, phán tù mười năm.
Chức vị phó hiệu trưởng luôn trống, không ít người tiến cử Bạch Sơn lên nhậm chức, nhưng Bạch Sơn đã muốn nghỉ hưu rồi, cho dù có nhiều người tiến cử nữa, cũng từ chối.
Hứa Như theo Bạch Sơn hoàn thành một ca phẫu thuật thì lại nhìn thấy có bóng dáng quen thuộc ở bên ngoài, luôn đợi cô.
Hứa Như không quá nhớ rõ cô ta là ai.
Người phụ nữ chủ động đi tới: “Chào cô, tôi là vợ của Tô Thường, tuần trước cô đã phẫu thuật cho anh ấy.”
Hứa Như suy nghĩ một lát rồi mới nhớ ra.
Là bệnh nhân tuần trước Lý Thế Nhiên làm phẫu thuật cho.
“Là bác sĩ Lý làm phẫu thuật, bệnh nhân bây giờ như thế nào rồi?” Hứa Như quan tâm hỏi.
“Đã khỏe nhiều rồi, chiều là xuất viện, cờ thi đua này là cho cô và bác sĩ Lý.”
Hứa Như là lần đầu tiên nhận được cờ thi đua, có hơi sửng sốt.
Thật ra phần lớn công lao trong này đều ở trên người Lý Thế Nhiên.
Bốn chữ ‘lương tâm bác sĩ’, Lý Thế Nhiên mới gánh được.
“Cảm ơn.”
“Là tôi nên cảm ơn hai người, chỗ này còn có ít hoa quả, cô cầm lấy.” Người phụ nữ rất là nhiệt tình.
Hứa Như lịch sự từ chối, nhưng người phụ nữ trực tiếp theo vào văn phòng, sau khi để xuống thì rời khỏi, Hứa Như nhìn một giỏ hoa quả lớn này, chỉ có thể mang ra cho y tá bác sĩ khác, còn cái cờ này thì treo ở văn phòng của Lý Thế Nhiên, chụp sẵn ảnh gửi cho anh.
Lý Thế Nhiên sớm đã quen rồi, trước đây gần như ngày nào cũng nhận được những lá cờ thi đua này, bây giờ văn phòng này là mới, nhưng cũng đã có không ít rồi.
“Như, em nhận đi, đây là bệnh nhân cho em.” Lý Thế Nhiên lại nói.
“Sao được chứ, anh mới là bác sĩ phẫu thuật.” Hứa Như không bằng lòng.
Cô cảm thấy mình chỉ là giúp một việc rất nhỏ thôi.
Đại công lao vẫn nằm ở trên người Lý Thế Nhiên.