CHƯƠNG
“Anh lại giúp em.” Hứa Như dẩu miệng.
“Ai kêu khi anh đối mặt với em, không nhịn được mà mềm lòng chứ.” Lý Thế Nhiên mỉm cười.
Vội vàng quay lại bệnh viện, Hứa Như mới biết tối qua có một bác sĩ quay lại, thay cô trực ban.
Cô đi tới phòng bệnh của Chu Nhiễm, lại không ngờ Chu Thâm đã tới.
Cô quên mất quan hệ của hai người.
“Bác sĩ Hứa.” Chu Thâm nhìn dáng vẻ cô mặc áo blouse trắng, môi nhếch lên.
Hứa Như hờ hững gật đầu, nhìn thời gian, giáo sư Bạch chắc cũng đến rồi.
“Bác sĩ Lý đâu.” Chu Nhiễm nhìn Hứa Như, lạnh lùng mở miệng.
“Lát nữa bác sĩ Bạch sẽ tới, bác sĩ Lý không phụ trách bệnh án của cô.” Hứa Như không có biểu cảm gì, nói.
Trên mặt Chu Nhiễm không che đậy được sự thất vọng.
Nhưng anh trai ở đây, cũng không tiện nổi nóng.
Bạch Sơn kiểm tra lại cơ thể của Chu Nhiễm, tình trạng đã ổn định, ngày mai có thể xuất viện.
Chu Nhiễm rõ ràng có hơi không muốn: “Nhưng đùi của tôi vẫn không có cảm giác gì.”
“Quá trình hồi phục sẽ chậm một chút, ngày mai xuất viện là không có vấn đề gì.” Bạch Sơn kiên nhẫn nói.
Khi đi ra, Hứa Như đi theo bên cạnh ông ta tiếp tục kiểm tra phòng, sau khi xử lý xong việc thì đã tới trưa.
Chu Thâm đóng viện phí xong cho em gái, trong thang máy nhìn thấy Hứa Như, anh ta nhếch môi hỏi: “Tan ca rồi sao?”
Hứa Như đã thay áo blouse trắng ra, mặc quần áo bình thường.
Hứa Như hờ hững gật đầu, thái độ không muốn giao lưu quá nhiều với Chu Thâm.
“Cô Hứa, sự đối địch của cô đối với tôi, đến cùng là do đâu mà có chứ.” Chu Thâm nhìn cô.
Mỗi khi Hứa Như nhìn thấy anh ta, mặt mày đều nhăn nhó, khó chịu.
“Anh Chu, tôi không có địch ý gì với anh cả.” Hứa Như nhíu mày.
“Nếu không có địch ý, chúng ta ăn bữa cơm với nhau đi?” Chu Thâm mời.
“Thật xin lỗi, tôi không ăn cơm với người lạ.” Vừa lúc cửa thang máy mở ra, Hứa Như đi ra ngoài trước.
Quan hệ của cô và Chu Thâm, trong mắt cô chỉ là người xa lạ thôi.
Cô không có tâm trạng cũng như thời gian để ăn cơm cùng anh ta.
Bị từ chối vẻ mặt Chu Thâm xụ xuống, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, ánh mắt cũng u ám đi.
Trở về trường ngủ được một lát, Hứa Như nhận được cuộc gọi từ Lý Thế Nhiên.
“Thứ bảy là sinh nhật của ông nội, buổi tiệc sẽ tổ chức tại khách sạn Lý thị, em đi cùng anh nhé?” Lý Thế Nhiên hỏi.
“Sinh nhật ông nội sao, chỉ có hai ngày! Em chưa có chuẩn bị quà.” Hứa Như hơi hốt hoảng, lập tức ngồi dậy.
“Qùa anh chuẩn bị xong rồi, em chỉ cần giao bản thân cho anh thôi.”
Hứa Như hai má ửng hồng: “Là quà gì vậy?”
“Một bức tranh chữ.”
“Vậy được rồi, em ở nhà họ Lâm chờ anh.”