CHƯƠNG
Lý Hằng lại ngoảnh mặt làm ngơ, đôi môi mỏng cong lên nở một nụ cười trào phúng: “Ông nội, cháu là cháu của ông, tại sao có thể…”
Lời còn chưa nói xong, Lý Thành đã té xỉu trên đất. Lý Thế Nhiên và Hứa Như vội vàng chạy tới, trong phòng tiệc rối tung một mảnh, lập tức có người gọi xe cứu thương.
Lý Thế Nhiên nhanh chóng cấp cứu cho Lý Thành, nhưng mà trước kia Lý Thành đã có triệu chứng suy tim, không thể kích thích được.
Lý Hằng cũng có chút luống cuống, không ngờ tới là ông nội lại… té xỉu.
Ngồi xổm xuống muốn xem xét tình huống của ông nội, lại bị Lý Thế Nhiên đá mạnh một cước văng ra ngoài.
“Lý Hằng, nếu như ông nội có việc gì, tôi sẽ lập tức phá hủy công ty mới của anh.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên lạnh lẽo như là đến từ địa ngục.
Lý Hằng nhịn không được mà run lên, công ty mới của anh ta… không thể bị hủy hoại được.
“Lý Thế Nhiên, cậu có năng lực này rồi hẵng nói.” Lý Hằng tức giận nói.
Lý Thế Nhiên không thèm để ý đến anh ta nữa, nhưng mà sắc mặt hung ác của anh vẫn làm cho Lý Hằng cảm thấy sợ hãi.
Anh ta biết thủ đoạn của người em trai này.
Nửa tiếng đồng hồ sau, ở bệnh viện.
Lý Thế Nhiên mặc chiếc áo khoác trắng tham gia vào công việc cấp cứu, Hứa Như bị ngăn ở bên ngoài.
Tống Dự và Lý Tú Tú cũng nhanh chóng chạy đến, Lý Tú Tú vẫn luôn chửi rủa: “Lý Hằng, mẹ nó lá gan to lắm rồi, lại dám nói chuyện với ông nội như thế này. Nếu như ông nội xảy ra chuyện gì, tôi sẽ xé xác anh ta.”
Tống Dự ôm Lý Tú Tú, an ủi cảm xúc của cô ta, mặc dù mắng chửi người như thế, nhưng mà trong lòng của Lý Tú Tú vẫn rất lo lắng.
Chẳng bao lâu, hốc mắt không kiểm soát được mà đỏ lên, nước mắt tràn ra.
Tống Dự lại càng đau lòng thêm nữa, vỗ nhẹ vào vai của Lý Tú Tú, anh ta cũng sợ.
Mấy năm nay Lý Thành đã từng bệnh nặng mấy lần, sức khỏe đã sớm không bằng khi trước, nếu thật sự xảy ra chuyện…
Ai cũng không dám nghĩ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một tiếng đồng hồ sau, đèn đỏ của phòng cấp cứu mới tắt.
Lý Thế Nhiên bước ra cuối cùng, Hứa Như và Lý Tú Tú lập tức đi tới: “Ông nội sao rồi?”
“Đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên rất nặng.
Mặc dù là như vậy, nhưng mà tình huống thân thể của Lý Thành, mọi người vẫn không thể lạc quan.
Hứa Như đi qua đan tay với bàn tay của Lý Thế Nhiên, an ủi anh: “Ông nội sẽ không có việc gì đâu.”
“Ừm.” Tháo khẩu trang ra, sắc mặt của Lý Thế Nhiên vô cùng tái nhợt.
Hứa Như chưa từng nhìn thấy anh như thế này, lo lắng và sợ hãi làm cho anh như biến thành người khác.
Cho đến bây giờ anh đều trầm ổn bình tĩnh, nhưng mà đối mặt với sinh lão bệnh tử, anh cũng chỉ là người bình thường.
Ôm Hứa Như thật chặt, giọng nói run run của Lý Thế Nhiên truyền đến: “Lúc nãy, nhịp tim của ông nội đã dừng đập một giây.”
Nước mắt của Hứa Như cũng rơi xuống, cô có thể hiểu được tâm trạng của Lý Thế Nhiên.