CHƯƠNG
“Xong rồi, chân của Tú Tú vẫn không có tri giác.” Tống Dự trả lời, sắc mặt âm trầm.
Lý Thế Nhiên cau mày: “Sau khi vết thương được khôi phục, vẫn cứ tiếp tục rèn luyện như trước kia đi.”
“Anh ơi, em có còn cơ hội đứng lên không?” Lý Tú Tú nói, ngược lại không thất vọng cho lắm.
Tình huống của mình tự mình biết, thật ra thì muốn đứng dậy một lần nữa cũng chỉ là thử một chút mà thôi.
“Có thể chứ, em cứ tin tưởng anh.” Lý Thế Nhiên bước tới, nghiêm túc nói lời đảm bảo.
Tống Dự vẫn luôn ở bên cạnh Lý Tú Tú, Lý Thế Nhiên dẫn Hứa Như vào trong phòng làm việc, bác sĩ khoa chỉnh hình vẫn luôn đợi Lý Thế Nhiên, hai người thảo luận tình huống của Lý Tú Tú.
Hứa Như muốn đi ra ngoài, lại bị Lý Thế Nhiên bắt lấy cổ tay, kéo đến ngồi xuống ở bên cạnh.
“Không cần né tránh.”
Hứa Như bất ngờ, có điều là hai người đã bắt đầu nói chuyện với nhau, Hứa Như ngoan ngoãn ngồi xuống.
Một cái chân của Lý Tú Tú là giả, cho nên hiện tại muốn đứng thì phải đứng trên một cái chân khác. Nhưng mà bởi vì tổn thương đến dây thần kinh cùng với xương khớp, khôi phục lại rất khó.
Nhưng mà trước đó đã làm phẫu thuật, đã có chỗ khôi phục rồi.
Nhưng mà lần này Lý Tú Tú bị ngã sấp xuống, các mô yếu ớt lại bị vỡ ra một lần nữa, chính vì vậy mà lại có một vấn đề khó giải quyết.
Nhưng mà hai người đều là những bác sĩ nổi tiếng của khoa thần kinh và khoa chỉnh hình, thảo luận cả một đêm, rốt cuộc cũng đã có phương pháp giải quyết.
Mí mắt của Hứa Như vẫn luôn díp lại với nhau, mặc dù là cô rất muốn tiếp tục lắng nghe, có thể học tập không ít kiến thức mới, chỉ là thật sự rất buồn ngủ.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, Lý Thế Nhiên cùng với bác sĩ khoa chỉnh hình mới kết thúc cuộc trò chuyện. Trong văn phòng trở nên yên tĩnh, Lý Thế Nhiên nhìn người phụ nữ ở trong ngực, cúi đầu hôn lên mi tâm của cô.
“Vất vả rồi, Như.”
Không nghỉ ngơi, Lý Thế Nhiên đi vào trong phòng của Lý Tú Tú.
Lúc Hứa Như tỉnh dậy, trong phòng làm việc không có một ai.
Vậy mà đã sắp đến buổi trưa rồi.
Cô ảo não, sa sầm gương mặt, lập tức mang giày vào, nhìn thấy Lý Thế Nhiên đang đi về phía bên này.
“Đi ăn cơm trưa với em, sau đó đưa em về trường học.”
Buổi chiều, Hứa Như có tiết học. Lý Thế Nhiên đã sớm lấy được thời khóa biểu chương trình học của cô.
“Tú Tú sao rồi?” Hứa Như lo lắng hỏi.
“Đang làm trị liệu khôi phục, ngày mai con bé sẽ ra viện, tháng sau phải tham gia vào kỳ thi tuyển sinh đại học, không thể chậm trễ được.”
Lý Tú Tú đã chậm trễ ba năm rồi.
Mặc dù là Lý Thế Nhiên có thể nuôi nổi cô ta, cũng không hi vọng cô ta đi ra ngoài làm việc.
Nhưng mà Lý Tú Tú luôn theo đuổi ước mơ của mình, cho nên, chuyện mà người anh trai cần làm là chỉ có thể tôn trọng và ủng hộ cô.
Đi ngang qua phòng bệnh, Hứa Như đi vào nói chuyện với Lý Tú Tú một lát, gần đây, mối quan hệ của hai người đã thân thiết không ít. Tính tình của Lý Tú Tú thẳng thắn, thật ra thì là một người rất dễ tiếp xúc, tâm địa không xấu.
Chỉ là yêu hận rõ ràng, cho nên trước đó biết Hứa Như với Kỳ Chiến có mối quan hệ chị em, không có cách nào thân thiết với cô.